Như một thù lao, anh lại lấy ra những rau cải mới mẻ vẫn còn tươi.
Chu Hành đối với Tần Xuyên có thể nói là không hề phòng bị, anh dám đưa, anh ta liền dám nhận.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với thực vật dị biến, trong lòng Chu Hành có chút bỡ ngỡ nói: "Đây là rau sao? Cái này có thể ăn được không?"
Tần Xuyên gật đầu, kéo xuống một chiếc lá sạch sẽ muốn nhét vào miệng, bị Chu Hành nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy nói: "Tôi tin rằng cái này có thể ăn được! Rửa sạch nấu chín rồi ăn, nấu chín rồi ăn."
Anh ta chính là hỏi một chút, không có ý tứ không tin anh, đứa nhỏ này như thế nào liền bắt đầu rồi!
Chu Hành sợ anh lại làm ra những chuyện như ăn lá rau, nói với Tần Xuyên: "Nơi này để cho tôi là tốt rồi, điều kiện có hạn thì không xào, làm một cái luộc vừa ăn được chứ?"
Không quan trọng, có thể ăn là được.
Bùi Tiểu Tần lúc trước cũng là nấu tạm.
Tần Xuyên đứng trong phòng bếp, không biết là đang theo dõi hay là thuần túy nhàm chán.
Chu Hành xử lý rau xanh cùng anh tán gẫu nói: "Tiểu Xuyên, cậu thật sự không nhớ rõ tôi sao?"
Không nhớ.
"Cậu ra nước ngoài mới mấy năm, chúng ta tốt xấu gì cũng từ mẫu giáo cùng lớp đến trung học cơ sở, có phải cậu còn nhớ chuyện hồi lớp 9 tôi cùng Tần Dự Dương chơi bóng rổ không? Tôi nói cho cậu biết, cậu thật sự là bị lão sư gọi qua, cậu có muốn hay không..." Chu Hành nói xong quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa phòng bếp trống rỗng.
Phải, nói vô ích rồi.
Với tính tình xấu này, còn nói không phải Tần Tiểu Xuyên đi?
Tần Xuyên trở lại trước giường Bùi Tần Tần ngồi xuống, Bùi Tần Tần lại ngủ thϊếp đi, anh nhìn vẻ mặt ngủ của cô nội tâm một mảnh bình tĩnh.
Anh không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ biết anh tên là Tần Xuyên, nơi này sắp gặp phải một hồi tai nạn, anh phải cam đoan mình không bị chết đói. Những thứ khác, anh không quan tâm.
Nắng nóng gay gắt thiêu đốt đại địa.
Chu Hành mồ hôi nhễ nhãi dùng gỗ nấu xong cơm trưa cùng rau xanh siêu lớn do Tần Xuyên cung cấp, bưng ra mỗi người một chén.
Cháo khô đặc và đỏ, cùng với lá rau vàng không có nửa điểm dầu mỡ... Tần Xuyên đứng ở trước bàn nhìn thức ăn trên bàn có chút hoài nghi nhân sinh, cái này hoàn toàn không giống với Bùi Tiểu Tần nấu.
Cháo không nên là mùi thơm ngát mềm dẻo sao? Rau xanh hẳn là màu xanh lá cây tươi ngọt mang theo chút tỏi thơm.
Anh đang chần chờ có muốn ăn hay không, Tô Địch cùng Phạm Hưởng Tuế đã thỏa mãn và cẩn thận bưng chén lên, hơn một tháng sinh tồn địa ngục làm cho bọn họ cảm nhận sâu sắc sống có cơm nóng ăn là hạnh phúc cỡ nào!
"Tiểu Xuyên ăn nhanh đi, ăn xong còn phải chiếu cố Tần Tần, đừng để em ấy đói." Chu Hành bưng chén lên ăn thơm ngát, giống như đang ăn sơn hàu hải vị, lực hấp dẫn mười phần.
Tần Xuyên tin, cầm lấy muỗng mang theo, cạo lớp cháo trên cùng thổi vào miệng. Sau đó lưỡi tiếp xúc với thức ăn trong giây tiếp theo, chua, mặn, cay, sặc, trong miệng của mình tranh giành để cảm nhận!
Mẹ kiếp.
Tần Xuyên cảm giác mình bị đùa giỡn, nhưng anh nhìn ba người nghiêm túc ăn cơm, nể tình thức ăn là gạo, chịu đựng tra tấn nuốt cháo xuống.
Không có muỗng thứ hai.
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cháo Chu Hành nấu, lại cúi đầu nhìn rau xanh màu vàng ố xé nát trong chén trên tay mình, rất có tinh thần thử gắp lên nếm thử, lần này anh nói cái gì cũng nuốt không trôi... Vừa chát vừa đắng, còn không có chút muối.
Anh kéo thùng rác, nhổ rau xanh trong miệng ra.
Chu Hành nhìn thấy liền hỏi: "Sao vậy Tiểu Xuyên? Không ngon sao?"
Lẽ nào ăn không ngon?
Tần Xuyên kỳ quái nhìn Chu Hành một cái, đẩy chén về phía anh ta.
Không ăn, trả lại cho cậu.
Chu Hành: “?"
Anh ta nhìn bóng lưng Tần Xuyên trở về phòng, múc một ngụm cháo cay bỏ vào miệng nhấm nháp nói: "Đây không phải là nấu chín rồi sao?"
"Ừm đã chín rồi!" Tô Địch nhanh tay lẹ mắt bưng phần Tần Xuyên nói: "Nếu anh Tần không cần thì cho em đi?"
"Không được, phải ba người chia đều!" Phạm Hưởng Tuế nắm giữ không gian dự trữ đại bộ phận vật tư của tiểu đội, Tô Địch không dám không nghe lời cô ta.
Tần Xuyên nghe thấy bọn họ tranh giành đối thoại, đi đến cửa phòng quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, vẫn rất hoài nghi nhân sinh.
Anh đóng cửa phòng lấy ra một chai nước khoáng, nhìn thấy Bùi Tần Tần trên giường nghĩ đến lúc trước cô ầm ĩ, xoay người đi ra ngoài đem cháo lấy về.
Anh muốn Bùi Tiểu Tần nếm thử cháo âm phủ này, để cho lúc cô sinh bệnh ngoan ngoãn ăn bánh bao mì gói trong dương gian.
Mắt thấy cháo đến miệng bay đi, cả người Tô Địch đều hiên ngang a!
Đại ca, anh ăn thì ăn, không ăn thì không ăn, anh không muốn ăn thì cho tôi ăn, làm sao có thể không muốn ăn lại trở về láy ăn đây! Đây không phải là làm cho tôi mừng hụt sao?
Đầu bếp Chu Hành lại vui mừng không thôi đối với sự trở về của anh, chỉ coi Tần Xuyên nói một đằng làm một nẻo, tính tình ngạo kiều, vừa muốn hỏi anh có đủ ăn hay không liền thấy anh đem cháo phân vào trong chén bọn họ, chỉ để lại một muỗng nhỏ sau đó gắp một miếng lá rau rời đi.
Chu Hành: "?" Thế là đủ rồi sao?
Tô Địch được chia cháo lại vui vẻ, nói với Chu Hành: "Anh Chu, bạn của anh thật là người tốt!"
"Ăn cháo của cậu đi." Tiểu Xuyên đương nhiên là một người tốt.
Hai giờ sau, Bùi Tần Tần ngủ tỉnh lại ăn cháo Tần Xuyên đút tới, không khống chế được phản ứng sinh lý quay đầu nôn ra.
Vẻ mặt cô khϊếp sợ, mặt mày bi thống, giống như nhắn nhủ hậu sự nắm chặt cổ tay Tần Xuyên, hơi thở mong manh mà nhắc nhở nói: "Anh trai đừng ăn, trong cháo, có độc!"
Ồ.
Tần Xuyên thừa dịp cô nói chuyện nhét rau xanh vàng úa vào miệng cô.
Chất độc này cũng tốt.
Bùi Tần Tần theo bản năng nhai nhai, sau đó cô khóc, hốc mắt rưng rưng hỏi: "Anh trai, mỹ vị khó tìm giữa nhân gian này là anh nấu sao?"
Tần Xuyên lắc đầu.
Vậy thì tốt rồi.
Bùi Tần Tần "phi" rớt lá rau đắng chát trong miệng, xoay người từ trên giường đứng lên, trong lửa giận thiêu đốt nói: "Ai ngu ngốc trước khi nấu món ăn này mà không đun sôi! Còn có cháo này vừa chua vừa mặn vừa cay vừa đắng! Trong cháo cho bột ớt và hạt tiêu vào thì thôi, tại sao còn phải cho giấm trắng và rượu nấu ăn! Bỏ tất cả những thứ này lại với nhau có phải là bệnh thần kinh không? A! Ai nấu? Ai nấu! Cháo cho nhiều muối như vậy mà không cho muối vào rau có phải là xem thường rau cải không! Tôi khinh!"
Vừa vặn Chu Hành tới gõ cửa, Tần Xuyên đứng dậy mở cửa chỉ vào Chu Hành nói: "Anh ta."
Chu Hành: "Ừ?" Cái gì?
Bùi Tần Tần: “...” Anh trai cừ khôi, em chỉ tùy tiện nói, đừng coi là thật.