Chương 23

Tần Xuyên lo lắng lúc người ngoài tiếp xúc với Bùi Tần Tần không có năng lực phản kháng mà anh không nhìn thấy được , nhưng anh quả thật không biết tình huống thân thể Bùi Tần Tần, nhiều nhất chính là sờ sờ động mạch cổ khẳng định cô có còn sống sót hay không.

Anh nghiêng người tránh ra, Chu Hành rất hiểu vội vàng gọi Phạm Hưởng Tuế tới.

Dưới sự bàng quan của Tần Xuyên, Phạm Hưởng Tuế chuẩn bị đo nhiệt độ cơ thể Bùi Tần Tần trước, kết quả cô ta vừa mới lấy ra nhiệt kế Bùi Tần Tần liền đột nhiên "xác chết vùng dậy"! Một người thẳng người từ trên giường ngồi dậy kinh hãi khiến Phạm Hưởng Tuế xách đao ra tự vệ!

Lưỡi đao chợt lóe, mặt mày Tần Xuyên còn chưa tỉnh ngủ trong nháy mắt sắc bén, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo Bùi Tần Tần vào trong ngực, đồng thời nâng tay kia vững vàng ngăn trở cánh tay Phạm Hưởng Tuế, không cho lưỡi đao đã chém qua tang thi hạ xuống.

Anh nhíu mày, rất không khách khí đẩy Phạm Hưởng Tuế ra, cúi đầu kiểm tra cổ Bùi Tần Tần có bị thương hay không.

Chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn như vậy chỉ xảy ra trong chớp mắt, khiến Chu Hành có dị năng hệ phong được xưng là tốc độ nhanh nhất, kí©h thí©ɧ đến gân xanh huyệt thái dương run rẩy.

Bùi Tần Tần đột nhiên đứng dậy dọa anh ta giật nảy mình, Phạm Hưởng Tuế cầm đao chém xuống càng dọa đến anh ta! Nếu Tần Xuyên chậm hơn một giây, Tần Tần này liền người đầu rơi xuống đất chết trong tay Phạm Hưởng Tuế!

Anh ta có thể lý giải phản ứng của Phạm Hưởng Tuế, mấy ngày nay nếu như không phải thời khắc căng thẳng cảnh giác như vậy, bọn họ đã sớm chết, nhưng đây không phải là lý do có thể làm cho Tần Xuyên bớt giận.

Vừa rồi Tần Xuyên liếc mắt nhìn Phạm Hưởng Tuế, làm cho anh ta không chút hoài nghi anh sẽ gϊếŧ Phạm Hưởng Tuế.

Chuyện này là chuyện gì a!

Chu Hành kéo Phạm Hưởng Tuế lên, nháy mắt ý bảo cô ta đi ra ngoài trước.

Phạm Hưởng Tuế cũng rất là sợ, không phải bởi vì mình thiếu chút nữa ngộ thương gϊếŧ người, mà là ánh mắt Tần Xuyên khi chặn đao của cô ta nhìn đến cô ta, sâu như vậy, lạnh như vậy.

Trong tay anh tuyệt đối dính không ít mạng người!

Phạm Hưởng Tuế quyết đoán chạy ra ngoài, để cho Tần Xuyên kiểm tra vết thương Bùi Tần Tần không có thời gian nhìn bóng lưng cô ta.

Chu Hành đi tới ngăn cản tầm mắt của anh nói: "Tiểu Xuyên, việc này trách tôi, Phạm Hưởng Tuế không phải cố ý, cô ấy là phản xạ có điều kiện khống chế không được. Thật xin lỗi, sau này tôi tuyệt đối không cho cô ấy tới gần bên cạnh Tần Tần."

Trán Bùi Tần Tần đặt trên vai Tần Xuyên, đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Tần Xuyên, cánh môi khô đến mức nổi da nói: "Nước, em muốn uống nước! Em muốn uống nước!"

Chu Hành thấy thế, lập tức đưa nước khoáng trong tay qua.

Bùi Tần Tần vội vàng đoạt lấy, một bình uống xong, hoàn toàn không đủ!

Tần Xuyên rất có kinh nghiệm đưa tay cầm lấy ba lô bên cạnh, từng bình từng bình móc lấy nước cho cô.

Thẳng đến khi uống đến bình thứ sáu, Bùi Tần Tần mới bình tĩnh trở lại, hơn nữa diện mạo và tinh thần đang tốt lên có thể thấy được dưới tốc độ mắt thường.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần Xuyên thấy cô như vậy, Chu Hành thì ngược lại.

Lần đầu tiên anh ta phát hiện hóa ra bị bệnh uống nhiều nước thật sự rất tốt!!

Bùi Tần Tần uống nước xong ợ một cái, bụng dưới chăn mỏng bằng phẳng, phát ra tiếng đói khát ríu rít.

Tầm mắt Chu Hành không khống chế được rơi xuống bụng cô.

Nước đâu? Nước cô uống đâu rồi?! Chính là thức ăn lỏng và thức ăn rắn hai dạ dày tách ra, cô cũng phải cho một cái chứa mấy bình nước kia một cái mặt mũi chứ?

"Anh trai em đói bụng." Bùi Tần Tần cúi đầu ấn bụng nói.

Tần Xuyên không cảm thấy kinh ngạc, từ trong ba lô lấy ra hai túi mì thịt bò kho, lại lấy ra một cái chậu, lấy ra một cái bình điện... Tóm lại ba lô của cô gái kia chính là một cái rương kho báu, bên trong muốn cái gì thì có cái đó.

Chu Hành thấy vậy hoảng hốt rời khỏi phòng.

Hai người này không bình thường, Tiểu Xuyên cùng Tần Tần đều không bình thường...

Một vũ lực siêu tiêu chuẩn thâm tàng bất lộ, một người nhu nhược nhược nhược uống nước hạ sốt, đó chính là sốt cao hơn bốn mươi độ đấy!

Lần này Bùi Tần Tần cũng vừa giải khát vừa ăn mì, nhưng không khôi phục tinh thần được như lần trước. Tần Xuyên cảm thấy là do ngủ không đủ lâu, cho nên đem cô nhấn lên giường, để cô tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng Tần Xuyên không biết nấu cơm, anh là người đói bụng có thể gặm bánh bao lạnh, Bùi Tần Tần thì không phải vậy.

Cô còn chưa từng ăn qua khổ cực trong ăn uống, đừng nói là cô tự mình ăn bánh bao lạnh, cô nhìn Tần Xuyên ăn cũng cảm thấy đau lòng!

Làm thế nào cô có thể để cho thần bảo hộ của mình ăn bánh bao lạnh! Dù có muốn hơi ấm một chút cũng không quá phận chứ!

Bùi Tần Tần xốc chăn lên, tựa như vạch trần khởi nghĩa tuyên bố: "Anh trai đừng ăn cái này! Em đi xào thịt cho anh ăn!"

Tần Xuyên ngước mắt nhìn cô: "..." Là chính cô muốn ăn đi.

Anh chỉ chỉ giường, Bùi Tần Tần đứng hai giây, bế tắc nằm trở về.

"Anh trai..." Cứng không được thì mềm, Bùi Tần Tần kéo chăn đắp qua sống mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt to ngập nước chợt lóe lên nhìn Tần Xuyên.

Cái trò giả bộ đáng thương này, cô hạ bút thành văn, toàn bộ đều dựa vào Tần Xuyên bình thường từng bước nhượng bộ mới có thể thuần thục như vậy.

Quả nhiên Tần Xuyên cùng cô nhìn nhau một hồi, đứng dậy rời khỏi phòng nói: "Chờ."

Bùi Tần Tần âm thầm nói YES!

Đã là trưa của ngày hôm sau, Chu Hành bên này ngoại trừ Từ Tiến còn đang hôn mê bất tỉnh, những người khác đều mỗi người một chức vụ.

Tô Địch ở trên lầu theo dõi, Phạm Hưởng Tuế ở phòng khách chăm sóc người bị thương, Chu Hành thì ở trong bếp nấu cơm.

Tần Xuyên đi tới cửa phòng bếp, thấy Chu Hành ở trước bếp cầm thìa không ngừng khuấy động nồi cát, liền dừng chân quan sát, lặng yên không một tiếng động, làm Chu Hành xoay người tìm muối sợ tới mí mắt run lên.

Nếu Tần Xuyên và Tần Tần không có cái bóng, anh ta đều phải hoài nghi hai người này có phải là U Linh hay không, sao một người hai người lại thích dọa người như vậy?

Chu Hành không so đo chào hỏi anh: "Tiểu Xuyên, rốt cuộc cậu đói bụng rồi sao? Tôi nấu cháo, cậu có muốn ăn một chén không?"

Cháo?

Tần Xuyên nhớ tới cháo gà thơm ngon của Bùi Tần Tần, khắc chế mím môi, gật đầu lĩnh nhân tình của Chu Hành.