Chương 38

Loại người kia không có khả năng thích ứng cao như vậy, cũng sẽ không cam chịu tự nguyện bị người khác sai sử làm việc như vậy.

Chẳng phải nói quân tử cách xa nhà bếp sao.

“Vẫn ăn quen chứ?” Nguyễn Khanh hỏi.

Niệm Thất nuốt miếng bánh mì nướng bơ trong miệng xuống rồi trả lời: “Mùi vị có hơi là lạ, nhưng cũng được.”

Anh lại uống một ngụm sữa, lại hỏi: “Đây là sữa bò à? Sao không có chút mùi gây nào?”

“Nó được khử trùng với nhiệt độ cao ở công ty sữa rồi, mùi gây cũng đã được loại trừ.” Nguyễn Khanh nói.

Niệm Thất lại uống thêm một ngụm rồi nói: “Thật ngọt.”

Nấu đường phơi muối là phương pháp quý để làm giàu của người xuyên không. Loại người say mê xuyên không thâm niên như Nguyễn Khanh đây lập tức hiểu được, cô nói cho anh: “Mấy thứ như đường, muối này đều tự do mua bán, mọi nhà đều có, mỗi người đều được ăn.”

Niệm Thất gật gật đầu, uống hết ly sữa trong một hơi, đặt ly xuống rồi đáp: “Thế giới hiện đại này tốt hơn lúc đó của tôi.”

“Đó là đương nhiên.” Nguyễn Khanh nói: “Không thể uổng phí một ngàn năm phát triển được.”

Cô nói: “Lát nữa tôi phải đến công ty họp, có lẽ buổi trưa có thể về nhà. Anh không cần lo lắng về bữa trưa. Nhưng mà trước khi tôi đi phải giao cho anh một vài thứ.”

Hai người ăn xong bữa sáng một cách nhanh chóng. Nguyễn Khanh bỏ hết bát và đĩa vào trong bồn nước trước, định buổi trưa quay về rồi dọn dẹp sau.

Chủ yếu là tranh thủ chút thời gian buổi sáng này, cô có một việc nhất định phải dạy cho Niệm Thất.

Cô gấp sô pha giường thành sô pha, sau đó đến phòng sách lấy điện thoại di động cũ của mình ra, đêm qua cô đã sạc chiếc điện thoại này cả đêm rồi.

Cô vừa lấy thẻ phụ tặng kèm khi mua đồ ăn ra rồi cài đặt vào, sau khi kích hoạt và thêm số danh bạ với điện thoại của bản thân xong thì đưa cho Niệm Thất.

“Cái này gọi là điện thoại di động, bởi vì bây giờ điện thoại đã phát triển thành rất nhỏ có thể cầm trong tay, cho nên mới gọi là di động.” Cô giải thích: “Di động là thứ mà chúng tôi hoàn toàn không thể tách rời ở hiện đại, bất cứ người nào cũng phải có di động, ngay cả rất nhiều trẻ con cũng có điện thoại di động của mình. Anh lấy cái cũ của tôi dùng trước đi.”

Niệm Thất đã sớm chú ý tới mảnh hình vuông kỳ lạ này. Lúc ở trong bệnh viện, ngoại trừ nhân viên y tế bận rộn và người bệnh nằm thở máy ra, dù là những người có thể nửa nằm khác gần như đều mỗi người có một cái, cầm trong tay rồi hướng về gương mặt của mình.

Anh rất tò mò về thứ này, nhận lấy rồi hỏi: “Đây đến cùng là dùng để làm gì?”

“Dùng để liên lạc.” Nguyễn Khanh lấy ra điện thoại di động của mình, nhấn số của Niệm Thất: “Mỗi người một cái, mỗi người có số điện thoại của mình, anh chỉ cần cầm cái này cũng có thể trò chuyện với tôi từ rất xa.”

Cô vừa dứt lời, di động trong tay Niệm Thất lập tức reo lên, mà còn đang rung chuông.

Niệm Thất hoảng sợ.

Người bình thường hoảng sợ, phản ứng bình thường là rụt tay về, buông tay, hoặc là ném thứ dọa đến bản thân kia đi.

Nhưng Nguyễn Khanh ngồi bên cạnh Niệm Thất lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, phản ứng đầu tiên của Niệm Thất vừa khéo lại trái ngược với người bình thường. Anh không những không hề buông tay, mà năm ngón tay còn lập tức dùng sức, siết chặt di động đang rung lên.

Người nào mới có phản ứng khác hẳn với người thường như vậy chứ?

Thật là khó đoán mà! Xem ra vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa mới được.