Chương 36

Nguyễn Khanh vừa mở mắt đã ngồi dậy, mặc quần áo ở nhà, đeo dép lê rồi mở cửa phòng ngủ ra rồi nhìn về phía phòng khách.

Cũng may, không phải nằm mơ, người kia đúng là có thật.

Anh mặc quần áo ở nhà mà cô mua cho chó săn nhỏ, còn rất vừa vặn, đang đứng ở trước lan can ban công, ngắm cảnh vật ở bên ngoài. Búi tóc xõa ra, tóc dài rủ xuống sau lưng, trông có vẻ còn rất nhu thuận.

Có điều tư thế có chút hài hước vì anh đang chắp tay sau lưng.

Nếu mặc một bộ đồ cổ trang, chắp tay như vậy sẽ rất đẹp mắt, lộ ra dáng người cao ráo. Nhưng bây giờ anh mặc áo thun quần đùi, chẳng khác nào một cụ ông đi dạo phố cả.

Nghe thấy âm thanh, anh quay người lại.

Ánh nắng ban mai nhuộm một nửa sườn mặt anh thành màu vàng, mũi càng cao hơn.

Trong những giấc mơ xuyên không tuổi dậy thì của Nguyễn Khanh, cô đúng là muốn xuyên về thời cổ đại, trong lúc làm ruộng canh tác và phát triển công thương nghiệp thịnh vượng, tìm một người đàn ông cổ đại anh tuấn cao ráo như vậy để nói chuyện yêu đương rầm rầm rộ rộ đến chết đi sống lại.

Xí xí xí! Đó đều là giấc mơ thời học sinh.

Bây giờ cô cũng đã là “chị gái” trong miệng chó săn nhỏ rồi.

Nhất là lúc đòi mua giày, khỏi phải nói tiếng “chị ơi, chị ơi” kia ngọt ngào đến cỡ nào.

Niệm Thất quay hẳn người lại, vẫn chắp tay sau lưng: “Chào buổi sáng.”

Có một số người đàn ông rất thích hợp để tóc dài! Thật đẹp mắt!

Nguyễn Khanh vừa mở miệng đã là: “Hai bên quần có hai cái túi đấy, bình thường chúng tôi đứng mà tay không biết để nơi nào, sẽ đút tay vào trong túi quần.”

Thật ra, Niệm Thất cũng cảm thấy mặc quần đùi lộ chân mà chắp tay sau lưng có chút kỳ quặc, anh cũng rất biết lắng nghe, sờ soạng hai bên rồi đút hai tay vào trong túi quần: “Như thế này sao?”

Tất nhiên đút tay vào túi không tôn lên eo thẳng thân cao giống như chắp tay, nhưng dường như thoáng cái khí thế đã thay đổi. Phong cách của lão cán bộ đã biến mất, tóc dài xõa xuống, tràn ngập cảm giác ung dung tùy tiện.

Phong cách này là thứ được trau chuốt một cách kỹ lưỡng.

Nguyễn Khanh hỏi: “Anh dậy sớm như vậy à, ngày hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ngủ rất ngon, cái thứ kia vẫn luôn thổi khí lạnh, rất thoải mái.” Niệm Thất chỉ vào cái điều hòa nhiệt độ.

“Cái đó gọi là điều hòa.” Nguyễn Khanh nói: “Có thể điều khiển thổi gió lạnh hoặc là gió ấm, làm lạnh, sưởi ấm theo nhu cầu của các mùa.”

Niệm Thất vui vẻ khen ngợi: “Đúng là đồ tốt.”

Anh lại hỏi: “Nhà nào cũng có sao?”

“Phần lớn đều có thì phải.” Nguyễn Khanh nói: “Điều kiện kinh tế không quá kém thì chắc hẳn đều có nó. Đương nhiên cũng không phải tất cả đều có.”

Niệm Thất nói: “Đó là chuyện thường thấy.”

Nguyễn Khanh tán thành: “Phải, rất thường thấy.”

Niệm Thất đi qua, Nguyễn Khanh để ý đến: “Ồ, anh gội đầu rồi à?”

Tóc của anh mới khô một nửa.

“Không sao chứ?” Nguyễn Khanh hỏi: “Miệng vết thương ấy.”

Niệm Thất đáp: “Thuận tiện như thế, sao lại có chuyện được.”

Trời hửng sáng, anh đã tỉnh giấc, rửa mặt xong, thấy bộ thiết bị vòi hoa sen thuận tiện như vậy, nên anh đã tháo búi tóc ra gội sạch đầu. Nếu như cần phải đốt củi nấu nước nóng, rồi lại dùng thùng đi múc nước đổ vào bồn, có lẽ anh tạm thời sẽ không gội đầu. Nhưng thiết bị của ngàn năm sau thật sự rất tiện lợi, chỉ cần gạt chốt mở lên, nước ấm sẽ tự chảy ra.

Hơn nữa, Nguyễn Khanh đã từng nói, nước ấm trong căn nhà mà cô ở này sẽ không bị ngắt quãng, có thể dùng bất cứ lúc nào.