Niệm Thất trực tiếp hỏi: "Cô Nguyễn, lúc cô tìm thấy được tôi, cô có còn thấy người nào khác nữa hay không?’
"Không có, chỉ có một mình anh thôi." Nguyễn Khanh do dự một chút, sau đó ngước mắt lên: "Tôi nghĩ, anh không cần lo lắng chuyện này đâu, mặc kệ là ai muốn đuổi gϊếŧ anh, tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn không đuổi kịp anh đâu.”
Bây giờ cô không cách nào giải thích chi tiết hết cho anh hiểu được, không biết cô nói như vậy anh có hiểu được hay không nữa.
Ánh mắt Niệm Thất sáng lên, anh nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đi tìm bác sĩ đi."
Cô cảm thấy anh chính là một người có năng lực thích ứng và tiếp thu rất mạnh.
Nguyễn Khanh nói: “Trước tiên hai chúng ta cần thống nhất một số thứ đã.”
"Tên của anh á, trong hàng trăm cái họ cũng không họ Niệm này đâu, hơn nữa nếu như anh nói anh nhớ lại rồi, tôi sợ bọn họ sẽ yêu cầu anh đưa thẻ căn cước cho họ đó.” Vấn đề này cần giải quyết sao đây ta?
Cô cắn cắn ngón tay cái, rồi đột nhiên ngẩng đầu: “Thế này vậy, không phải anh hay thích dùng cái họ Triệu kia à, vậy anh cứ lấy tên là Triệu Hạo đi, chính là chữ Hạo trong Hạo Thiên á. Đúng rồi, anh có biết viết chữ này không?”
"Biết, tôi có biết chữ." Niệm Thất gật đầu. Kỳ thực, vừa rồi khi anh ở trong phòng cấp cứu, rồi còn có sảnh bệnh nhân ngoại trú nữa, anh đều nhìn thấy được khắp nơi đều là chữ, hơn nữa còn là chữ của vùng Trung Nguyên. Bề ngoài chúng có vẻ giống nhau, có chữ anh hoàn toàn không nhận biết được, có chữ thì anh biết nhưng lại bị thiếu nét bút rất nhiều.
Mà chữ bị thiếu nét thì nhiều đến mức không nhận ra được, nơi này có nhiều điều cần tránh như vậy sao?
Biết chữ là tốt rồi. Một người biết chữ có thể tốt hơn nhiều so với một người hoàn toàn mù chữ.
Nguyễn Khanh và anh thống nhất cách giải quyết vấn đề, sau đó cô nói với anh: "Nếu tới lúc muốn đăng ký số ID căn cước, anh đừng nhúng tay vào, để đó tôi xử cho.”
Niệm Thất hỏi: "Có phải mỗi người chỉ có một mã số thôi không, hơn nữa quan sai còn có thể tra ra được nữa?”
Nguyễn Khanh nói: “Đúng vậy.”
Niệm Thất lại hỏi: “Mã số mà tôi dùng là của ai vậy?”
"Là của Triệu Hạo. Cho anh mượn số ID của cậu ta dùng trước đã." Nguyễn Khanh nhìn thấy ánh mắt tò mò nghiên cứu của Niệm Thất, cô ho khan một tiếng, nói: “Cậu ta là người quen của tôi. Nói chung nếu chúng ta cần đăng ký thì mượn của cậu ta xài trước.”
Niệm Thất im lặng một hồi, hỏi: "Cô Nguyễn, nguyên do gì mà cho tới tận bây giờ cô vẫn giúp tôi vậy?”
"Úi úi, anh không được dùng giọng điệu này, đừng có dùng nguyên do gì gì đó, muốn hỏi thì trực tiếp dùng vì sao, hay tại sao là được rồi.” Nguyễn Khanh lại giơ ngón tay lên.
“Tôi biết rồi, chỉ là tạm thời không đổi được.” Niệm Thất nói tiếp: “Vậy vì sao thế cô Nguyễn?”
Nguyễn Khanh nói: "Giải quyết vấn đề này trước đã, tôi sợ họ sẽ gọi cảnh sát."
Niệm Thất cũng không kéo dài: “Được, giải trước vấn đề trước đã.”
Hai người cùng nhau rời khỏi sảnh ngoại trú, đến khoa cấp cứu.
Đang đi, Niệm Thất đột nhiên hỏi: "Cô Nguyễn, rời khỏi đây rồi thì tôi có thể đi đâu được?”
Nguyễn Khanh quay đầu lại nhìn anh.
"Bây giờ anh không có thân phận, lại không có tiền, đi đâu cũng không được. Không phải là tôi muốn hù dọa anh đâu, đợi lát nữa ra ngoài tôi sẽ từ từ nói cho anh biết." Cô tiếp tục đi về phía trước: “Trước mắt anh đi theo tôi đi, tôi có thể tạm thời chứa chấp anh.”