Chương 7: Nhượng bộ

Trải qua vài ngày sinh hoạt cơm canh đạm bạc kham khổ, Tứ hoàng tử thật sự có chút chịu không nổi.

Ngay cả tính từ trước khi mẫu thân y còn chưa được phong thượng quý phi, tất cả những thứ tốt đẹp trong cung cũng cuồn cuộn không ngừng mà đưa đến chỗ của y, chi phí ăn mặc cũng chưa từng bị cắt xén qua, đâu giống hiện tại ——

Nhìn mấy cái bánh bao trắng cứng trên bàn, Tứ hoàng tử không thể tin được mình đang ở trong cung.

Trước kia cũng nghe đám nô tỳ ở trong thiện phòng kia nói đã quen với một bộ gió chiều nào theo chiều ấy, có một ít phi tần hoàng tử không được sủng ái, ở trong cung ngay cả ăn cơm nóng cũng không được.

Lúc ấy y nghe xong bất quá cũng cười nhạo một tiếng, không để ý lắm, hiện giờ nhưng thật ra ngay cả chính mình cũng lưu lạc đến hoàn cảnh như thế.

Thái Tử chú ý tới thần sắc khó coi của y, mở miệng nói: “A Nguyên, đi hâm nóng bánh bao, trong cung còn sót lại một ít gạo ngon, buổi sáng về sau đều nấu một chút cháo nóng, Tiểu Tứ không quen ăn những đồ này.”

“Vâng, Đàm thái y nói dạ dày của chủ tử không tốt, kỵ ăn đồ sống đồ nguội. Ngày thường nô tài khuyên như thế nào cũng không nghe, hiện giờ có phúc của Tứ điện hạ, nhưng ngài thật sự đã chú ý đến.”

Trên mặt A Nguyên vô cùng vui mừng, bị Thái Tử nhàn nhạt mà liếc mắt mới vội vàng thu lại nụ cười mà lui ra ngoài.

Tứ hoàng tử mắt lạnh nhìn, chỉ cảm thấy nô tài tên A Nguyên này thật sự rất dại dột, thế nhưng lại cảm tạ y. Phải biết rằng người hại Thái Tử đến nông nỗi bây giờ, còn không phải là y sao?

A Nguyên xuẩn, cả Thái Tử cũng là tên ngốc.

Lúc đầu Tứ hoàng tử còn sợ Thái Tử bề ngoài sẽ huynh đệ hoà thuận, kỳ thật lại muốn thần không biết quỷ không hay mà ở bên trong thức ăn động tay chân, tính kế với y.

Nhưng mà nhiều ngày như vậy đã trôi qua, cũng không thấy động tĩnh nào, xem ra hắn đang đối đãi thật lòng với đệ đệ mình.

Thật là ngốc đến buồn cười, chẳng lẽ còn nghĩ rằng có thể trở lại trước kia chăng ? Hay là... thái tử đang muốn lấy lòng y?

Trong đầu Tứ hoàng tử chợt lóe lên một tia linh cảm, y cảm thấy mình đã nắm được đáp án.

Vì thế chờ đến ban đêm, thời điểm Thái Tử hầu hạ y tắm gội thay quần áo, Tứ hoàng tử mở miệng nói: “Ngươi cứ yên tâm, tuy nói ta cùng ngươi trước kia đã có chút mâu thuẫn, nhưng ta cũng không phải loại người tuyệt tình máu lạnh. Chờ tới ngày sau.”

Y dừng lại một chút, không có nói sau này sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là nói: “Tóm lại, nếu như ngươi biết an phận của mình, ta sẽ không tìm ngươi làm phiền. Ngươi nếu như muốn xuất cung … cũng có thể.”

Y tự cảm thấy lời này tỏ thái độ đã cực kỳ nhượng bộ.

Trong lịch sử những Thái Tử bị phế truất, không thì chết già, chứ đừng nói đến việc được thả ra khỏi cung điện.

Chỉ là Tứ hoàng tử cho rằng mình đã ở Đông Cung lạnh lẽo vô hồn này mấy ngày, liền cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Nếu như để cho Thái Tử liền lưu lại đây cả đời như vậy, thật sự có chút tra tấn người.