Chương 4: Mượn rượu giải sầu

Tứ hoàng tử không thể nhìn được bộ dáng vâng vâng dạ dạ bùn nhão trét không lên tường này của hắn, vẫy tay nói: “Được rồi, cũng xem như đệ có tâm.”

Ánh mắt băn khoăn của Bàng Dịch ở trên người hai vị hoàng tử, tựa hồ đang quan sát đến việc gì.

Tứ hoàng tử bị hắn ta nhìn thậy không dễ chịu, không muốn để cho hắn ta chờ lâu, đặt lễ vật cảm tạ xuống, liền quay đầu rời đi.

Bàng Dịch nhìn bộ dáng thỏ con chạy trốn như bay, ước gì chạy thêm vài bước, thở dài nói: “Tại sao Tứ điện hạ lại không thích vi thần như thế? Uổng công vi thần còn chuẩn bị Hạ Thu Lộ Bạch, muốn uống mấy chén cùng với Tứ điện hạ.”

Mặt Lục hoàng tử không có biểu tình: “Hoàng huynh thân thể không khoẻ, không thể uống rượu.”

Bàng Dịch cười như không cười: “Lục điện hạ thật sự là một người đệ đệ luôn để tâm tới huynh trưởng mình, cũng không biết sự quan tâm này rốt cuộc là vị phía tây hay là vị phía đông kia.”

Lục hoàng tử đột nhiên có chút e lệ mà cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Đương nhiên là quan tâm tới Tứ ca ca, đáng tiếc bổn vương vừa mới móc tâm ra cho ca, ca liền dẫm lên chơi, ca ca cũng không muốn dùng mắt để nhìn bổn vương đâu.”

Nghe xong lời này, ánh mắt Bàng Dịch còn còn lạnh thấu xương hơn cả vỏ đao Tú Xuân đao: “Phải không? Cũng không biết ca ca của ngươi lại vừa xuẩn lại xinh đẹp nếu như biết được đêm đó kẻ xấu tùy ý làm bậy với y, chính là cẩu mà y dưỡng ở bên người nhiều năm, sẽ là có phản ứng gì a?”

Lục hoàng tử đón lấy ánh mắt của hắn ta, liếʍ láp môi, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì:

“Không, dù sao ngươi cũng sẽ không nói… Rốt cuộc Bàng đại nhân cũng là đồng loã mà.”

Vốn tưởng rằng chuyện vặt vãnh này sẽ được coi là bước ngoặt, nhưng mà lại không ngờ lại truyền tới bên tai đương kim Thánh Thượng.

Trong ngự thư phòng, Tứ hoàng tử quỳ trên mặt đất trong chốc lát. Trước khi tới còn đang suy tư hôm nay phụ hoàng triệu y vào lại có sự tình gì sai y làm, nhưng kết quả lại là một họa từ trên trời giáng xuống.

“Trẫm nghe nói ngày đó Thái Tử bị cấm túc, ngươi trốn khỏi cung đi thanh lâu tìm hoan mua vui, còn mở tiệc lớn ăn mừng?"

Tứ hoàng tử kinh hãi: “Rõ ràng là tửu lầu, nhi thần cũng chỉ uống mấy ly rượu.”

Trong lòng mắng, vương bát dê con nào lại tung tin đồn thất thiệt, dám ở trước mặt phụ hoàng nói hươu nói vượn mưu hại y.

“Hả? Nói như vậy ngươi xác thật đã lén ra khỏi cung?”

Tứ hoàng tử: “······”

Hoàng đế từ án thư đứng dậy, ở trên cao mà nhìn xuống y: “Sao nào? Thái Tử rơi đài, ngươi tựa như vô cùng cao hứng à?”

Tứ hoàng tử mồ hôi lạnh chảy ròng, cái khó ló cái khôn nói: “Sao có thể! Nhi thần ngày ấy nghe nói Thái Tử ca ca bị cấm túc, trong lòng khó chịu vô cùng, đi tửu lầu kia cũng chỉ là muốn mượn rượu giải sầu ······ Đúng vậy! Mượn rượu giải sầu!”

Y nói xong lời này, trong phòng lặng ngắt như tờ, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh đã sớm đều thối lui ra ngoài cửa.

Chờ đến khi Tứ hoàng tử quỳ đến chân cũng đã tê rần, liền nghe thấy âm thanh bình tĩnh của phụ hoàng y vang lên: “Nếu như ngươi và Thái Tử là huynh đệ tình thâm như thế, vậy đương nhiên phải có nạn cùng chịu. Lưu Bình!”

“Có nô tài!”

“Từ hôm nay trở đi, để cho Hạo nhi đi tới Đông Cung mà bồi Thái Tử.”