Chương 11: Thúc thúc trở lại

Tề Ngọc trông không giống những tướng quân kia, người đầy cơ bắp, một lúc có thể đưa Tứ hoàng tử lêи đỉиɦ hai lần.

Nhưng với tư cách là người đã từng có danh tiếng lan rộng, được dân chúng trong Đông cung yêu mến, cầm kì thi họa không có cái gì là hắn không biết, hơn nữa còn đỉnh cao.

Cho nên, sức lực cường đại của hắn so với Tứ hoàng tử không thể so sánh, huống chi là Tứ hoàng tử đối với hắn mà nói, có thể như một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất.

Khi Tứ hoàng tử xuất tinh trên tay hắn một lần rồi lăn ra ngủ vì kiệt sức, tên khốn đó vẫn còn cao hứng.

Chờ đế khi tỉnh lại lần nữa, căn phòng có một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, Tứ hoàng tử sững sờ không phân biệt được rõ đêm nay là đêm nào .

Nhìn chiếc mũ lớn đang nằm trên giường và chiếc kim bạc dài mảnh đâm trên cổ tay, y thẫn thờ suy nghĩ.

Khung cảnh quen thuộc này . . . Chẳng lẽ là mộng?

Ngược lại thái y đội mũ kia lên tiếng trước, thanh âm trong trẻo, quả nhiên là hôm đó Phi tần phái người đến đưa thuốc giải cho y.

"Hoàng tử có muốn uống chút nước không?"

Tứ hoàng tử muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc, không thể nói lên tiếng.

Thái y nhéo đầu ngón tay trấn an y, đứng dậy cúi người đỡ y ngồi dậy, đặt sau lưng y một cái gối.

Sau đó rót cho y một cốc nước ấm.

Tứ hoàng tử theo bản năng đưa tay muốn nhận lấy, lại bị người kia nắm lấy tay.

"Tay ngươi không có sức, để ta làm."

Tứ hoàng tử có chút mơ hồ đoán được thân phận của hắn ta, cho nên cũng không để ý hắn hành động của hắn ta, ngoan ngoãn uống nước trong tay hắn ta .

Nước ấm vừa vào cổ họng, cả người liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn nắm lấy tay áo của vị thái y trẻ tuổi, thấp giọng hỏi: "Ngươi là do phi tần của ta phái tới sao?"

Đàm Thanh Nghiêm dường như bị ánh mắt chờ mong của Tứ hoàng tử làm cho nóng lên, cúi đầu nhìn xuống bàn tay cân đối đang nắm lấy ống tay áo của mình, khẽ gật đầu.

Tứ hoàng tử kích động suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên, Phi tần có thể phái thái y tới, có thể thấy tình hình bên ngoài hẳn là tốt lên rất nhiều.

Nghĩ đến những ngày qua mình phải chịu oan ức, ăn không ngon ngủ không yên, lại thêm một tên khốn đột nhiên làm loạn... Tứ hoàng tử suýt chút nữa rơi nước mắt.

"Phi tần có nhờ ngươi nói gì với ta không ? Khi nào ta có thể ra ngoài ? Ta chán cái nơi chết tiệt này rồi!"

Đàm Thanh Nghiêm nghe giọng nói bị bóp nghẹt vì giọng mũi mà có chút buồn buồn, lại có cảm giác người này đang nũng nịu với mình.

Hắn ta nhắm mắt lại, đè nén những suy nghĩ hoang tưởng trong lòng.

" Sẽ không lâu nữa , hoàng tử có thể ra ngoài, tiền tuyến truyền đến một tin tốt , Mạc Bắc đã bị đánh bại, tướng quân Trịnh Nguyên đã bắt đầu thu quân trở về cung."

"Thúc thúc đã trở lại? Quá tốt rồi ! Đúng vậy, Thúc thúc đã có thành tựu to lớn, Phụ thân của ta nhất định sẽ có thưởng, tha không phạt!"

Như được uống một viên thuốc an thần, Tứ hoàng tử đột nhiên cảm thấy đầu óc mình thông suốt.

Y bắt đầu phàn nàn với Đàm thái y, coi như một nhà của mình, về những khó khăn mà y phải chịu đựng trong những ngày qua, và ý dụng tâm hiểm ác của thái tử, rõ ràng là muốn thông qua thái y báo tin cho Phi tần.

Đương nhiên, y cũng không có mặt mũi nhắc tới đêm đó trong bồn tắm xảy ra những chuyện không đứng đắn, y chẳng qua là bịa ra mấy chuyện, thái tử không cho y ăn, không cho y uống nước nóng.

Đàm Thanh Nghiêm biết rằng những lời người này nói đều không phải sự thật, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị mê hoặc.

Bộ dạng của Tứ hoàng tử đối với hắn ta không có chút nào phòng bị, như là bị tẩm thuốc mê, khiến những người uống thuốc trở nên nghiện và không thể rời đi được nữa.

Dưới ống tay áo rộng là bàn tay nắm chặt của hắn ta, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tạo thành những vết hằn.

"Đã muộn rồi, tiểu nhân phải rời đi trước, nếu không thái tử có thể sẽ nghi ngờ."

Đàm Thanh Nghiêm cầm hộp thuốc lên, vội vàng chào rồi như chạy trốn rời đi.

Để lại Tứ hoàng tử ngồi trên giường với vẻ mặt phiền muộn, trong đầu lại kéo Tề Ngọc ra lần lượt tra tấn qua mười tám vòng cực hình mới thôi.

"Thế nào rồi?"

“Đã hạ sốt rồi, chỉ là…”

"Chỉ cái gì?"

Đàm Thanh Nghiêm cụp mắt xuống và nói một cách bình tĩnh như thường lệ: "Y là bị kinh sợ, cần nghỉ ngơi. Thời gian này không nên ... tâm trạng thay đổi quá nhiều."