Chương 27

Nghe tiếng của Thanh Phong, Trình Vân Sơ lập tức tỉnh lại, lúc này hắn mới nhận ra mình đã nhìn chăm chú Lục Lệnh Quân một lúc lâu. Đối diện với ánh mắt cười nhẹ như thường lệ của Lục Lệnh Quân, hắn vội vàng dời ánh mắt, quát mắng Thanh Phong không biết điều, "Nói bậy bạ gì thế!"

Thanh Phong lập tức im miệng, cúi đầu lẩm bẩm, "Đâu có nói sai, thế tử gia cao quý như vậy rõ ràng là hợp với phu nhân, người như tiên nữ hạ phàm."

Giọng nói cậu ta nhỏ nhưng những người ở hiện trường đều nghe thấy.

Sắc mặt Trình Vân Sóc càng trở nên khó chịu, lúc này Lục Lệnh Quân mới lên tiếng.

"Thế tử gia, thời gian không còn sớm, chúng ta nên khởi hành rồi."

"Ừm."

Trình Vân Sóc không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, quay đầu bước ra ngoài.

Lục Lệnh Quân thấy vậy liền bước theo, khi đi ngang qua Thanh Phong, nàng khẽ dừng lại, "Ngươi tên Thanh Phong?"

"Đúng vậy, thưa thiếu phu nhân, tiểu nhân là Thanh Phong, vẫn luôn đi theo hầu thế tử gia."

"Lần trước ngươi chưa đến nhận tiền mừng của ta."

"Tiểu nhân khi đó..."

Không cần Thanh Phong nói thêm, Lục Lệnh Quân chỉ liếc mắt, Xuân Hạnh liền đưa cho Thanh Phong một phong bao đỏ.

"Ngươi theo hầu thế tử gia đã vất vả rồi."

Lục Lệnh Quân mỉm cười hiền hòa với cậu ta, sau đó xoay người dẫn người rời đi.

Trong tay cầm tiền, Thanh Phong vui mừng khôn xiết, nhìn theo bóng lưng của Lục Lệnh Quân, "Thiếu phu nhân quả là thiếu phu nhân! Đây mới là chủ mẫu tương lai của phủ chúng ta!"

Lúc này, tại phủ Lục gia.

Trong viện của chủ mẫu Liễu thị.

Tiếng cười nói rộn ràng, căn phòng chật kín người.

"Nhị tiểu thư của chúng ta đã về rồi!"

"Gả đi rồi đúng là khác hẳn, nhìn thấy rõ đã trưởng thành!"

"Chỉ cần nhìn thôi cũng biết gả được chỗ tốt!"

Các cô cô, dì của Lục Hàm Nghi đều sôi nổi trêu chọc.

Nữ nhân ở trung tâm đám đông mặc một bộ y phục hồi môn màu đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, trên đầu đeo đầy trang sức ngọc bích lấp lánh, trên người đầy những chuỗi ngọc châu, nàng ta dùng khăn che miệng là chiếc khăn thêu, khóe miệng là nụ cười mãn nguyện không thể che giấu.

Gả tốt, lần này nàng ta thật sự gả rất tốt.

Không cần nói sau này Lý Văn Tuân sẽ lên cao thành tể tướng, phong cho nàng ta nhất phẩm cáo mệnh, chỉ cần nói hiện tại, Lý Văn Tuân là một nam nhân thực sự đúng nghĩa.

Hai kiếp làm người, cuối cùng nàng ta cũng đã nếm trải được vị ngọt của đời nữ nhân.

Ba ngày tân hôn, rốt cuộc nàng ta đã có những ngày tháng mật ngọt, tình chàng ý thϊếp đậm đà.

Vị phu quân này nàng ta giành được quả là rất tốt!

Khi mọi người đang trêu chọc, một vị di nương lên tiếng, "Đại tiểu thư của chúng ta sao còn chưa đến."

Nghe đến đây, nụ cười trên môi Lục Hàm Nghi càng không thể che giấu, nàng ta hạ khăn thêu xuống, tự tin đáp, "Tỷ ấy sẽ không đến đâu."“Tại sao?”

Mọi người trong phòng đều hỏi.

“Chẳng lẽ lại để tỷ ấy tự mình trở về nhà mẹ đẻ sao?” Lục Hàm Nghi nói với vẻ mặt đắc ý, “Đêm tân hôn, Trình Vân Sóc đã bỏ tỷ ấy mà đi tìm tiện thϊếp. Tỷ ấy ở trong Hầu phủ không bằng cả một tiện thϊếp, Trình Vân Sóc làm sao có thể đưa tỷ ấy về nhà.”

Lời nói của Lục Hàm Nghi làm tất cả nữ nhân trong phòng im lặng, tất cả đều nhìn về phía nàng ta.