Lục Lệnh Quân cầm chén trà nhìn Hình Đại Dung đang nói không ngừng trước mặt, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, đằng sau nàng Sương Hồng cùng Xuân Hạnh, Xuân Hòa đều tức giận đến không chịu nổi.
Từ hôn? Bỏ trốn? Chạy trốn?
Chẳng cần nói đến việc họ có thể trốn được hay không, trong thời đại này, những nữ nhân như họ sao có thể rời bỏ sự bảo vệ của gia tộc.
Gia tộc có thể không tốt, nhưng bên ngoài so với gia tộc còn hiểm ác gấp ngàn lần.
Có tiền bạc thì bị trộm cướp, cướp đoạt thẳng thừng, một nữ nhân làm sao giữ được, bảo vệ được tài sản bạc vàng.
Không có tiền bạc thì đi từng bước một cũng khó, người đều là thịt trong đĩa của người khác, bị bán đi, bị lột xác, bị gϊếŧ chết, ai sẽ đứng ra bảo vệ cho ngươi?
Trong thời đại này, từ trên xuống dưới mọi người đều phải quây quần lại tạo thành gia đình, gia tộc, phe phái để sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nữ nhân sống một mình thì đúng là người si nói mộng.
Sao đến miệng ả ta, việc rời khỏi gia tộc lại nhẹ nhàng vui vẻ như vậy?
Lục Lệnh Quân kiên nhẫn lắng nghe ả ta nói xong, đặt chén trà xuống: "Vậy hôm nay ngươi đến đây, là để nói những chuyện này sao?"
"Xem như vậy đi.” Hình Đại Dung đổi sang ánh mắt thương hại nhìn Lục Lệnh Quân: "Thật ra ngươi cũng là nạn nhân của giáo lý phong kiến, ta không trách ngươi, nhưng Vân Sóc đã hứa với ta cả đời chỉ có hai người chúng ta, ta tuyệt đối không chấp nhận chế độ đa thê, nhiều thê thϊếp, về sau ngươi ở trong phủ an phận một chút, chúng ta cùng chung sống hòa bình."
"Ngươi thật là... to gan!" Sương Hồng trầm ổn, vững chãi cũng bị làm cho tức giận mà lớn tiếng quát, mặt đỏ bừng.
Lục Lệnh Quân nghe xong, bỗng nhiên có chút hối hận vì tối qua đã cho Chỉ Nhiễm rời đi.
Sương Hồng, ngươi đừng chỉ tức giận, ngươi lên mà dạy dỗ ả ta đi!
Đúng lúc đó, có tiếng kêu gấp từ ngoài cửa vang lên.
"Đại Dung!" Một thiếu niên áo gấm vội vã từ ngoài xông vào.
"Trình Vân Sóc, ta ở đây."
Hình Đại Dung cười hì hì vẫy tay chào hắn.
"Ngươi không sao chứ."
"Ta có thể có chuyện gì."
Nhìn thấy ả ta vẫn khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, Trình Vân Sóc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hình ảnh này hoàn toàn rơi vào mắt của Lục Lệnh Quân.
Quả nhiên như lời đồn, hắn thật sự yêu thương tiểu thϊếp này đến điên cuồng.
"Thế tử gia sợ ta làm khó người trong lòng của ngài sao?" Lục Lệnh Quân đứng từ ghế trên dậy, mỉm cười dịu dàng.
Nghe giọng Lục Lệnh Quân, Trình Vân Sóc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt bình thản của Lục Lệnh Quân, hắn không tự giác cảm thấy có chút bối rối.
Dáng vẻ đúng là một kẻ bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử bị phát hiện.
Đúng vậy, hắn là lo Lục Lệnh Quân sẽ nhân lúc hắn không có ở đây mà làm khó Hình Đại Dung.
Chỉ là hắn thật không ngờ, Lục Lệnh Quân khi gặp Hình Đại Dung lại không hề tức giận, không chút quá trớn.
Trong lúc nhất thời, hắn đứng trước mặt nàng, nhưng lại mất hết khí thế.
"Đại Dung, chúng ta đi thôi." Trình Vân Sóc lảng tránh lời Lục Lệnh Quân, kéo tay Hình Đại Dung rời khỏi.
Hình Đại Dung bị kéo đi, còn quay đầu nhắc nhở Lục Lệnh Quân: "Ngươi đừng quên những gì ta vừa nói."
Lục Lệnh Quân chỉ cười nhạt, không tỏ thái độ gì.
"Nàng vừa nói gì?" Ra khỏi đại sảnh, Trình Vân Sóc hỏi Hình Đại Dung.
Hình Đại Dung cười nhạt: "Ta chỉ nói cho nàng ta biết, ta và chàng đã có lời thề cùng sống cùng chết, không được phép ai khác chen vào."Vẻ mặt Trình Vân Sóc ban đầu rất tốt, nhưng sau khi nghe xong lại đột nhiên thay đổi, hắn buông tay Hình Đại Dung ra, giọng lạnh lùng, "Láo xược!"
"Chàng làm sao vậy?" Hình Đại Dung nhìn nam nhân lần đầu tiên tức giận với mình, cũng cảm thấy khó chịu, "Đây là chuyện chàng đã hứa với ta, chẳng lẽ chàng muốn nói mà không làm sao!"
"Dù vậy cũng không cần nàng đến trước mặt nàng ấy mà nói!"
"Hừ, không cần ta nói, vậy chàng đi mà nói hay sao, ai biết chàng có nói hay không!" Hình Đại Dung bĩu môi, vẻ mặt không phục.