Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chủ Mẫu

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời Lục Lệnh Quân vừa dứt, hạ nhân trong phủ đồng thanh nói:

“Tạ ơn thiếu phu nhân!”

Lệnh Quân trong tiếng hân hoan của mọi người dẫn theo người rời đi. Buổi chiều, viện nhỏ của nàng đã bắt đầu náo nhiệt.

Hạ nhân từ các viện trong hầu phủ lần lượt đến lĩnh tiền thưởng và cảm ơn nàng.

Hầu phủ mấy thế hệ đều độc đinh, nhân khẩu thưa thớt, viện cũng không nhiều.

Ngoài kho hàng, phòng bếp, phòng tạp dịch thì còn viện của lão hầu gia và Tần thị là Ninh Tâm viện, cùng với ba viện của ba di nương, và Dao Quang Các của thế tử.

Ba di nương là thϊếp thất của lão hầu gia, nhưng không ai có con, nay đều bị đẩy đến Phật đường để tụng kinh.

Còn vị ái thϊếp được thế tử nuôi dưỡng, không có riêng viện, vì ả ta cũng chẳng được tính là thϊếp, không có mai mối, không lễ hỏi, không danh không phận mà vào phủ, thậm chí danh phận còn chẳng có, bị thế tử nuôi ở Dao Quang Các.

Người trong phủ không biết gọi ả ta là gì, chỉ đành gọi một tiếng Hình cô nương.

Nghe nói ả ta còn rất đắc ý, chẳng cảm thấy mấy cái đó là vấn đề gì, nói thẳng là ả ta không quan tâm đến những thứ danh phận hư danh đó.

Cuối cùng, trong phủ chẳng ai xem trọng ả ta.

Toàn bộ người trong hầu phủ đến viện Lục Lệnh Quân lĩnh thưởng, nhất là những người ở Phật đường, hôm nay được thêm bữa tiệc lớn, ai nấy vui mừng khôn xiết.

Lúc mọi người rời đi đều khen ngợi thiếu phu nhân mới vào phủ.

“Thiếu phu nhân của chúng ta thật rộng rãi.”

“Ai nói không phải đâu, thiếu phu nhân vừa nhìn đã thấy là người có tấm lòng từ bi!”

“Mới vào phủ đã phát lì xì lớn thế này, thật không hổ danh là tiểu thư nhà danh giá, quả thật có phong thái của đại gia.”

“Ai nói không phải đâu, các người nhìn ai kia ở Dao Quang Các mà xem, lén lút vào phủ, bị thế tử nuôi dưỡng như tiểu thϊếp, đến danh phận còn không có.”

“Nhỏ giọng một chút.”

“Sợ gì, người ở Dao Quang Các chẳng ai đến cả, chắc chắn là bên đó không cho đến nhận thưởng! Thật là nhỏ mọn, chính mình không phát thưởng cho người ta còn cấm chúng hạ nhân đi nhận. Ta còn thấy thương thay cho người ở Dao Quang Các.”

Người trong viện của Lục Lệnh Quân nghe lời đồn đại, ai nấy đều âm thầm nhìn nhau, vài người lẳng lặng bước vào tham gia dò hỏi.

Một hồi phát tiền mừng, không chỉ giúp Lệnh Quân chiếm được cảm tình của hạ nhân trong phủ, mà điều quan trọng hơn là giúp người dưới tay nàng nhanh chóng làm quen với người trong các viện khác, bước đầu thành lập mạng lưới thông tin sơ bộ.

Tần thị trao quyền, cũng muốn xem thử thủ đoạn của nàng.

Lục Lệnh Quân phát chút đồ cho hạ nhân, rất nhanh đã thân quen với người trong các viện khác.

“An ma ma, mẫu thân bảo ta quản lý việc trong hầu phủ, hôm nay ở viện ngươi nghe nhiều, việc phát tiền mừng và thêm đồ ăn cũng làm không tệ, sau này ngươi hãy theo Ôn ma ma học cách quản gia, để giúp ta làm quản những chuyện lớn.”

Lục Lệnh Quân làm trò trước mặt Vạn ma ma, giao việc cho An ma ma.

An ma ma nghe được Lục Lệnh Quân mở miệng đã giao cho mình việc trọng đại thế này, nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »