Trước khi rời đi, lão hầu gia còn nắm chặt tay Lục Lệnh Quân, "Lệnh Quân, nếu đứa nghịch tử đó còn làm con giận, ta sẽ đánh chết nó!"
"Thế tử sẽ không đâu."
Thấy Lục Lệnh Quân dịu dàng, cung kính, lúc này dáng vẻ khó chịu của lão hầu gia mới hoàn toàn biến mất.
Nàng cùng Tần Thị ra khỏi phòng, vừa quay đầu lại thì gặp ngay nụ cười lạnh của Trình Vân Sóc.
"Con còn cười cái gì!" Tần Thị không hài lòng.
"Mẫu thân, con cười vì có người giả tạo, giả dối trước mặt người."
Tần Thị nhìn con, "Quân Nhi làm sao lại giả tạo, giả dối chứ!"
"Mới vào cửa, trước mặt các người tỏ vẻ ngoan ngoãn, cố gắng lấy lòng, chẳng phải là giả tạo, giả dối sao?"
Tần Thị càng nghe càng giận sôi máy, "Người ta ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa, phụng sự cha mẹ chồng, sao gọi là giả tạo! Chẳng lẽ tất cả cứ phải như cái cô nương lầu xanh kia của con, suốt ngày nói năng lỗ mãng, hành vi phóng túng thì mới gọi là chân thật?"
"Đại Dung vốn dĩ chân thật, chỉ là các người có thành kiến với nàng!"
"Thành kiến là ở chúng ta, hay là ở con có thành kiến! Đêm tân hôn bỏ mặc tân nương không màng đến, sỉ nhục nàng như vậy, nàng không cãi lại một lời, ban ngày còn tận tâm tận hiếu, sau đó con lại nói lời đâm chọt, nàng vẫn không hề oán trách, như thế mà con còn nói là thành kiến sao, ngược lại là con, không phải con có thành kiến thì ai mới là có thành kiến!"
Trình Vân Sóc quả thực có thành kiến với Lục Lệnh Quân.
Sau khi gặp Hình Đại Dung, hắn cảm thấy ả ta là người có cá tính, thẳng thắn, mạnh mẽ. Dáng vẻ như thế mới là chân thật.
Còn kiểu tiểu thư khuê các như Lục Lệnh Quân, dù không có lỗi, thì cũng là lỗi.
Trình Vân Sóc nhìn chằm chằm Lục Lệnh Quân, cứng đầu nói, "Nhưng nàng ta chẳng phải đã đến tố cáo, nói xấu con và Đại Dung sao, không phải là giả tạo thì là gì?"
Lúc này, Lục Lệnh Quân không cần phải lên tiếng, Tần Thị đã nhìn nhi tử bằng ánh nhìn thất vọng, "Từ lúc vào đây, Quân Nhi chưa từng nói con một câu không tốt, càng không nói đến con và con chim hoàng yến kia của con câu nào. Trình Vân Sóc, con thật sự hồ đồ rồi."
Nghe vậy, Trình Vân Sóc ngẩn ra, rõ ràng có chút không thể tin nhìn về phía Lục Lệnh Quân.
Nàng thực sự không tố cáo sao?
Đến khi ánh mắt chạm vào ánh mắt bình thản của Lục Lệnh Quân, Trình Vân Sóc vô thức tránh né.
Nàng, thật sự không hề tranh cãi với hắn.
Vẫn luôn thuận theo như làn gió nhẹ, giống như đêm qua ở trước mặt hắn, lẳng lặng nghe hắn chỉ trích, cũng chẳng nói một câu đối ngược nào.
Trình Vân Sóc không phải người hoàn toàn phản nghịch, vô lễ, trái lại, trước đây hắn rất coi trọng quy tắc.
Lục Lệnh Quân làm được như vậy, hắn không còn gì để nói.
"Dù sao thì, ba ngày nữa về nhà ngoại, con nhất định phải đi cùng Quân Nhi!"