Càng nhìn càng thích.
Biết tiến biết lùi, hiểu rõ vinh nhục, vừa khéo léo, vừa điềm tĩnh. Ban đầu đúng là chỉ là tìm người giúp mình quản gia, nhưng giờ bà đã có thêm vài phần kỳ vọng.
Nàng dâu mới này có thể sẽ thực sự gánh vác được hầu phủ.
Bà nắm tay Lục Lệnh Quân nói chuyện rất lâu, cho đến khi lão Hầu gia ở hậu viện tỉnh dậy, mới chậm rãi thưởng trà mà nàng dâng lên.
Sức khỏe Lão hầu gia yếu, có lẽ cũng vì bị Trình Vân Sóc làm tức giận quá sức.
Lúc uống xong chén trà của con dâu mà vẫn không thấy nhi tử nhà mình xuất hiện, sắc mặt ông liền trở nên khó coi vô cùng.
Lục Lệnh Quân vội an ủi, "Phụ thân đừng giận, sức khỏe là quan trọng nhất, không cần tự làm khổ mình vì những chuyện nhỏ nhặt." Tần Thị đứng bên cạnh nhìn, càng nhìn càng thấy cực kỳ vừa lòng.
Bà bảo ma ma đang hầu cạnh về phòng, lấy bộ y phục để ở đáy hòm quà hồi môn của bà đến, nhân lúc nàng dâu mới đang dâng trà mà tặng lì xì, đưa cả cho Lục Lệnh Quân.
“Con cầm đi.” Tần Thị cười hiền dịu nhìn nàng.
Lục Lệnh Quân nhìn món quà giá trị xa xỉ mà nôn nao: “Mẫu thân…”
“Ba ngày sau về nhà, con hãy mặc bộ này đi.” Nụ cười Tần Thị hiền lành, đôn hậu.
Bộ y phục kia là bộ trước đây, lúc bà về nhà ngoại mặc, là y phục trong cung ban thưởng cho.
Cực kỳ trân quý.
Lục Lệnh Quân cầm lấy, “Con cảm ơn mẫu thân.”
Đúng lúc này, người ở viện Ninh Tâm lại tới.
“Hầu gia, phu nhân, thiếu phu nhân, thế tử đã tới.”
Sau khi tiếng thông báo này vang lên, bầu không khí vui vẻ, cười nói trong phòng đông kín lại.
Ánh mắt Lục Lệnh Quân nhìn lại, đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử trẻ trung mặc y phục áo dài Tứ Xuyên bước vào.
Khuôn mặt ngọc ngà, cánh mũi cao thon, môi mỏng tự nhiên, mắt phượng thon dài, khóe mắt còn nhếch khẽ lên, mặc dù dáng vẻ không cười nhưng cũng có mấy phần bừa bãi, phong lưu.
Thế nên, trước đây trong kinh mới công nhận, thế tử Ninh Dương hầu ăn chơi trác táng, nhưng dáng vẻ cũng lại rất đẹp.
Là thiếu niên mỹ mạo mười điểm.
So với người Lục Lệnh Quân gả kiếp trước, là Ký Văn Tuân thì hắn đẹp hơn rất nhiều.
Thiếu niên kia vác vẻ mặt lạnh tanh bước vào, đặc biệt là sau khi nhìn thất Lục Lệnh Quân, ánh mắt hắn có chút dừng lại, sau đó là ánh nhìn sắc lẹm đã lạnh còn lạnh thêm.
“Loảng xoảng”
Một cái chén thanh hoa rơi thẳng xuống chân Trình Vân Sóc.
“Tên nghịch tử như ngươi còn dám đến.”
Trình Vân Sóc nhấp chặt môi, không nói.
Lão Hầu gia tức giận cực độ, ho khan kịch liệt.
Lục Lệnh Quân vội vàng khuyên can: “Phụ thân chớ tức giận, trời đất bao la, sức khỏe bản thân là quan trọng nhất, hà tất chỉ vì một chuyện cỏn con mà làm bản thân không thoải mái.”
Dưới sự khuyên nhủ dịu dàng của nàng, lão hầu gia dần bình tĩnh lại, nằm trên giường nhắm mắt, dáng vẻ không muốn gặp Trình Vân Sóc.
Lục Lệnh Quân và Tần Thị trao đổi ánh mắt, bảo Trình Vân Sóc cứ lui ra trước, còn họ thì khuyên ông nghỉ ngơi.