Chương 2: Thanh xuân vườn trường 2

Lâm An mở vòi, lấy một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt mình.

Có bốn nhân vật chính trong thế giới cốt truyện này.

Nữ chủ thanh thuần đáng yêu Trữ Nguyệt Nguyệt.

Nam chủ một là Tiếu Trường Không, một kẻ ngang ngược bá đạo, có gia thế xuất sắc và cực kỳ nổi tiếng được nữ sinh yêu thích.

Nam chủ thứ hai là Tô Bán Bạch, là lão sư ôn tồn lễ độ, say mê học thuật và đối xử rất dịu dàng với học sinh của mình.

Nam chủ thứ ba là Nam Hành Đăng, một bác sĩ tạm trú trong trường, thân phận bí ẩn, y thuật siêu phàm, miệng lưỡi độc ác lại ngạo kiều.

Lâm An rửa mặt xong, kéo chiếc khăn tắm treo ở bên cạnh lau đi những giọt nước trên mặt.

Cậu tựa vào tường và cẩn thận nhìn thiếu niên trong gương.

Thân thể này đã trưởng thành.

Người trong gương bây giờ đang ở ranh giới giữa một cậu bé và một chàng trai trẻ. Cậu ấy có nét mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng và làn da rất trắng. Lâm An sờ lên mặt mình, phát hiện làn da trên người cậu lúc này cực kỳ mịn màng, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được, huống chi là mụn trứng cá.

Đây là một khuôn mặt rất đẹp.

Lâm An sắc mặt không thay đổi, đi một vòng trước gương, cởi cúc quần áo, phát hiện mình vẫn còn có mấy cơ bụng, cố gắng ấn vào chỗ phình ra trên ngực. Thân thể cậu không khỏi run rẩy, một cảm giác tê dại từ đầṳ ѵú truyền đến xương cụt, khiến ngay cả lòng bàn chân cũng tê dại.

"rất tốt."

Lâm An vừa lòng nheo mắt lại, cậu rất hài lòng với sự mẫn cảm của cơ thể này.

Lâm An xu hướng tính dục là nam, từ đầu cậu liền không có ý định cùng nữ chính hoàn thành những nhiệm vụ đó, mục tiêu của cậu ngay từ đầu đã đầu tư vào nam chính, muốn hoàn thành nhiệm vụ, cậu nhất định phải có một thân thể mẫn cảm và thanh tú, về mặt thể chất thì dễ dàng hơn nhiều.

Lâm An hừ cười một tiếng, nhìn vào gương một lần nữa và điều chỉnh lại bộ dáng thường thấy của mình như một nhân vật trong cốt truyện.

Chàng trai đeo kính gọng mỏng, vẻ mặt lạnh lùng, nước da trắng nõn, xuất thân từ một trường quý tộc.

Đồng phục học sinh màu đen, thiết kế giống như bộ vest, viền màu bạc, nhìn bề ngoài cực kỳ đẹp mắt.

Lâm An cố gắng tỏ ra một chút thần sắc xấu hổ, khi biểu cảm của người trong gương thay đổi, đôi mắt đen của cậu lộ ra sự tức giận và xấu hổ mà cậu đã cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cậu bộc lộ ra càng nhiều hơn.

--Có thể.

Bản thân Lâm An cảm thấy chính mình cũng sắp rục rịch, cậu thu hồi vẻ mặt, sau đó cầm lấy cuốn sách cần dùng hôm nay rời khỏi ký túc xá.

Khi Lâm An bước vào lớp thì chuông vào lớp vừa reo. May mắn, trên đường đến đây cậu đã xoát một cái buff phát sốt cho mình, diễn xuất của cậu rất tốt, không những không bị giáo viên mắng mà còn nhận được lời hỏi thăm ân cần.

" Lâm An, em ổn chứ?"

Cô giáo khẽ nhíu mày , thập phần lo lắng.

Cô chủ động nói : "Nếu em thực sự không thoải mái thì có thể xin thầy Tô nghỉ phép. Tôi tin thầy Tô sẽ không từ chối em."

Bởi vì cậu đã buff sốt cho mình, khuôn mặt trắng và lạnh lùng ban đầu của cậu có một màu đỏ hơi mê người.

Cậu chủ động nói: “Em không sao đâu, thưa cô. Cô không cần lo lắng cho em đâu, trực tiếp vào học đi ạ.”

Nữ giáo viên do dự, cô rất thích những học sinh có thành tích học tập xuất sắc, gia cảnh trung bình và chỉ dựa vào sự ưu tú của bản thân. Nhưng vì bản thân Lâm An đã tỏ ra có ý định từ chối nên cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể bắt đầu buổi học ngày hôm nay với vẻ lo lắng.

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng.

Lâm An cố ý dùng buff phát sốt, cậu dự định lợi dụng mối quan hệ của Trữ Nguyệt Nguyệt để thiết lập quan hệ với Tiếu Trường Không, sau đó trực tiếp đến phòng y tế của trường xem bác sĩ của trường như thế nào .