Chương 1: Lâm ảnh đế là chó hoang

Tiếng pháo vang lên rộn ràng, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng, từng âm thanh vang lên truyền vào tai thiếu niên.

Cậu mặc áo cưới đỏ sẫm, ánh mắt chứa đầy thê lương nhìn phía đám cưới, dưới tay, máu nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Anh từng hứa sẽ lấy cậu làm vợ! Nhưng từng hồi chiêng trống vui mừng nơi đây… Anh lại cùng cô ta bước vào động phòng.

Cậu từ từ ngã xuống mặt đất, dần mất đi sự sống, máu vẫn chảy, nhuộm áo cưới càng thêm sẫm màu.

Sau buổi tối hôm đó, chú rể ra cửa nhìn thấy một đám người tụ tập, len qua từng lớp người, anh thấy thân xác cậu trắng bệch trong vũng máu

Anh quỳ gối ôm trầm cậu vào ngực, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống môi cậu, dù anh có nói gì đi nữa, cậu vĩnh viễn không thể trả lời.

Hai người thiếu niên thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nảy sinh thứ tình cảm mà thế gian coi là cấm kỵ, vốn tưởng rằng qua bao sóng gió, có thể vượt qua định kiến ràng buộc, nắm tay nhau đầu bạc răng long, nhưng anh cuối cùng vẫn lấy người phụ nữ khác làm vợ.

Anh gửi thân xác cậu về với đất mẹ, bia mộ khắc tên: ái thê chi mộ.

Những điều này, cậu không biết được, anh rời khỏi nghĩa trang, trong tay có tất cả, lại vĩnh viễn mất đi người phía sau.

Thế nhân truyền lại anh yêu sân đậm người vợ của mình, người đời đều kể dù cô ấy không sinh được đứa con nào nhưng anh vẫn một lòng một dạ cả đời, không nạp thϊếp thất, lại không ai biết được rằng, cả một đời ấy anh chưa từng chạm vào cô ta.

“Xong!”

“Lâm Trạch, Mộc Khanh thật sự rất cảm ơn hai vị ảnh đế đã thực hiện bộ phim này.”

Lâm Trạch chỉ cười không đáp, trợ lý lập tức hỗ trợ cậu đổi về quần áo hàng ngày. Cởi bỏ y phục áo cưới cổ đại, cậu lại trở về một thiếu niên dương quang đầy sức sống.

Mộc Khanh cũng thay đổi quần áo, quay trở lại hình tượng tổng tài bá đạo như thường ngày.

Đạo diễn dò hỏi: “Buổi tối đoàn phim tổ chức tiệc mừng đóng máy, hai vị có thể tham gia không?”

Lâm Trạch, Mộc Khanh đều từ chối, Lâm Trạch tự lái xe trở về nhà, Mộc Khanh lại ngăn lại Lâm Trạch “Cho tôi đi nhờ một đoạn.”

Lúc bộ phim công chiếu, độ hưởng ứng rất tốt, Lâm Trạch cùng Mộc Khanh được fan ship cp nhiệt tình, nhiều người đều thắc mắc dưới Weibo cả hai rằng hai người có phải một đôi không.

Lâm Trạch đăng một cái Weibo (Không nên coi phim là đời thật)

Người xem tuy biết Lâm Trạch phủ nhận tin đồn nhưng vẫn tiếp tục đẩy thuyền 2 người.

Lâm Trạch ngồi ở trên sô pha nghe người đại diện nói chuyện: “Lần này cậu chọn kịch bản tốt quá đi, Tiếp tới chỉ cần nghe theo sắp xếp của anh, anh đảm bảo giúp cậu giất được một cái cup ảnh đế!”

Lâm Trạch lắc đầu “Em diễn này bộ phim này chủ yếu vì thích, kịch bản rất ấn tượng, em chưa nghĩ đến nó sẽ giật được giải đâu”

Người đại diện chỉ muốn bóp chết cái tên không có tâm cầu tiến này, nhưng nhớ lại mỗi lần cậu chọn kịch bản đều mang lại hiệu ứng tốt, anh nhanh chóng tự dập tắt lửa giận.

“Anh ra ngoài trước đi, có gì lúc sau em liên hệ lại.”

“Ừm” người đại diện đóng cửa rời đi.

Lâm Trạch nhìn người đại diện rời đi, sau đó lập tức ngã liệt trên sô pha: “A... A.... Không cần... Dừng lại.”