Chương 14: Chuyến đi cuối tuần (1)

Tới làng du lịch rồi, lúc vào phòng, Lâm Thiền Yên nhìn chiếc giường rất to mà khuôn mặt nóng lên từng hồi một, nhớ lại bản thân chủ động gửi tin nhắn WeChat nói muốn ở chung một phòng, lúc ấy Tống Tích trả lời lại bằng một bản ghi âm bảo được, giọng điệu cũng rất bình thường, bây giờ hai người cùng ở chung phòng cô mới cảm thấy xấu hổ và mắc cỡ ùn ùn kéo đến.

Tống Tích cất kỹ hành lý rồi liền kéo cô đi đến ban công ngồi xuống gọi điện thoại liên lạc với khách hàng, cô đứng ở mép ban công nhìn đám người vui đùa ở hồ bơi dưới lầu, dần dần bắt đầu cảm thấy vui vẻ, trong lòng kích động cũng muốn xuống dưới chơi.

Tống Tích đưa cô đi gặp khách hàng, trở về lại được ăn ngon miệng mấy món ăn nhà nông, buổi tối thì về lại phòng, vừa vào cô liền cầm áo ngủ nói muốn đi tắm, sau đó chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.

Tắm rửa một lúc lâu mới đi ra, Tống Tích đang xem TV, nhìn thấy cô mặc áo ngủ, nước trên lọn tóc nhỏ xuống theo cổ rồi biến mất không thấy nữa, anh nuốt nước miếng rời mắt đi, cầm lấy máy sấy cắm vào rồi bảo cô đi sấy tóc.

Lâm Thiền Yên vừa sấy tóc vừa nằm trong chăn đổi kênh, xem TV mà tâm hồn ở đâu đâu, trong lỗ tai toàn là tiếng nước truyền đến từ phòng tắm.

Lúc Tống Tích đi ra thì Lâm Thiền Yên nhanh chóng chui vào trong chăn giả chết, anh cười không nói gì hết, lau khô tóc rồi đi đến cuối giường, "Xem TV nữa không?"

"Không xem nữa đâu." Lâm Thiền Yên che đầu đáp.

Căn phòng yên tĩnh lại, chăn bị nhấc lên, anh bắt đầu ngủ, Lâm Thiền Yên cảm thấy trái tim sắp nhảy lên đến tận cổ họng rồi.

Tống Tích cách chăn ôm lấy người cô, cô run lên một chút, vì thế anh tới gần hơn ôm trọn cô vào lòng ngực, "Đừng sợ, chỉ ôm em ngủ thôi."

Lâm Thiền Yên thả lỏng lại bị anh ôm chặt, nhiệt độ trên người anh bao trùm lấy cô, toàn bộ hơi thở của người đàn ông chui vào trong mũi cô, cũng chui vào trong lòng cô.

"Đừng cựa quậy nữa!" Tống Tích quát một tiếng.

"Anh chọt em..." Lâm Thiền Yên xoay mông cố sức cong người rời xa chỗ kia.

Bốn mắt đυ.ng vào nhau, trong đêm tối ánh mắt của anh như ngọn đuốc nhìn mình, Lâm Thiền Yên không hề động đậy nữa, nhắm mắt lại đến gần dán lên môi anh.

Hai người hôn một cách chẳng thể chia lìa, Tống Tích thích ngậm đầu lưỡi cô rồi dịu dàng hút, bàn tay sờ xuống dưới theo áo ngủ, ngay lập tức sờ được một viên thịt mềm, Tống Tích giật mình nhả đầu lưỡi cô ra, "Em không mặc áσ ɭóŧ sao?"

Lâm Thiền Yên đã lén cởi xuống trước khi anh đi ra, bị anh hỏi thẳng ra như vậy lập tức xấu hổ đến nỗi đập thẳng lên ngực anh, Tống Tích giữ chặt tay cô rồi đè nặng cô xuống dưới thân tiếp tục hôn, hôn từ cổ đến ngực, tay phải theo đó cởi cúc áo cô ra.

Bầu ngực e lệ xuất hiện trần trụi ở trước mắt anh, người đàn ông đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn cô một cái, Lâm Thiền Yên nhắm mắt lại lông mi không ngừng run rẩy.

Anh ngậm lấy đầṳ ѵú mềm mại, dịu dàng ngậm đảo, bên còn lại thì dùng tay nắm, ngón tay vê đầṳ ѵú.

Lâm Thiền Yên cố hết sức kiềm lại bản thân không được thốt ra tiếng thở gấp, nhẫn nhịn đến nỗi trên đầu chảy ra một lớp mồ hôi dày, bắp đùi bị hạ thân nóng hôi hổi của anh chỉa vào, cô cảm thấy bên chân mình có một khoảng bỏng rát.

Lâm Thiền Yên bị lạc trong tìиɧ ɖu͙© thực sự cảm nhận được nơi riêng tư chảy ra một dòng nước, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng nước òm ọp òm ọp, cô uốn éo nửa mình dưới ao ước được anh chăm sóc, nhưng Tống Tích lại bỗng nhiên buông người cô ra, cúi người cài lại áo ngủ cho cô, hung hăng hôn cô hai cái rồi xoay người đi phòng tắm.

Tiếng nước tắm vòi sen không thể át đi được tiếng thở gấp của người đàn ông, Lâm Thiền Yên nghe thấy mà mặt đỏ tim đập, trong đầu không ngừng nghĩ tới hình ảnh bên trong, hạ thân càng ngứa ngáy hơn.

Sau một lúc lâu Tống Tích mới đi ra, nửa người trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lên giường lại ôm cô vào ngực, Lâm Thiền Yên ở trong ngực anh lẩm bẩm xoay, Tống Tích cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt hồng lên không thể tưởng tượng nổi, trong ánh mắt toàn là tìиɧ ɖu͙© bí ẩn.

"Từng thủ da^ʍ chưa?" Tống Tích hỏi.

Lâm Thiền Yên lắc đầu, Tống Tích cười, tay luồn vào quần cô, cô không ngăn lại, lúc sờ đến mép qυầи ɭóŧ cô còn phối hợp tách hai chân ra.

Tống Tích vác một chân cô lên đặt ở trên người mình, sờ đến tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô, ngón tay đè hộŧ ɭε nhanh chóng kí©h thí©ɧ.

"Ưm ưm haa ~~ haa khó chịu quá ~~" Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Thiền Yên được thể nghiệm cảm giác như rơi vào trong sương mù, dục cự còn nghênh (1), hư không lại thấy thỏa mãn.

(1) Dục cự còn nghênh: Đã muốn nhận rồi nhưng còn giả vờ từ chối.

"Sẽ thoải mái ngay thôi." Tống Tích nói rồi nuốt hết tiếng rêи ɾỉ mềm mại của cô vào trong miệng, trên tay tăng nhanh tốc độ hầu hạ cô, rất nhanh cô liền run rẩy cao trào một lần.

Người Lâm Thiền Yên mềm oặt, cô trốn vào trong ngực anh, nhắm mắt nhớ lại kɧoáı ©ảʍ mới nãy, rất nhanh ngủ thϊếp đi.

Tay Tống Tích còn vùi ở qυầи ɭóŧ cô, rút ra ngửi một chút, chợt cảm thấy hạ thân lại có phản ứng, anh vội vàng thu lại những suy nghĩ đó, ôm cô ngủ luôn.