"Hứa ca, ngài tỉnh rồi."
"Ừm..."
Thấy quản lý sảnh ít nhất cũng phải 35 tuổi lại luôn mồm luôn miệng gọi anh này anh nọ với hắn, Hứa Hâm đột nhiên thấy có chút khó xử, sau khi trả lời xong, hắn lấy thẻ tín dụng của mình và hỏi:
"Đêm qua ta thanh toán bằng tiền có sẵn sao?”
"Đúng vậy."
Người quản lý tiền sảnh nhanh chóng gật đầu.
"...Được rồi, vậy sau này phí của họ sẽ được khấu trừ từ tiền có sẵn, ta đi trả phòng."
"..."
Hứa Hâm có thể dễ dàng nhận ra người quản lý tiền sảnh có chút sững sờ.
Nhưng lúc này hắn cũng không thèm lên tiếng, cầm thẻ bước ra ngoài với chiếc chìa khóa xe Ferrari trên tay.
Một đường đi ra khỏi khách sạn, nhìn chiếc Ferrari 430 cực kỳ khoa trương chói mắt, khóe miệng hắn lại giật một cái.
Nó quá chướng mắt.
Không thích.
Ráng chạy nó vậy.
Sau khi lên xe, một cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm bủa vây quanh hắn, hắn nhìn chiếc qυầи ɭóŧ của người phụ lái...thầm nghĩ, khá lắm, mùa đông lại đi cởϊ qυầи sao? Lạnh biết mấy.
Mang theo một loạt những sự mơ hồ, hắn ghét bỏ nhặt lên rồi ném ra ngoài cửa sổ, và chiếc xe lao đi như vυ"t.
...
Phía đông cổng chợ đèn hoa, hẻm Sử gia.
Là một con hẻm nổi tiếng giàu có bậc nhất kinh thành, nơi đây không chỉ có những hoạn quan có quyền thế lớn mà còn có những nhà tài phiệt giàu nứt nố đổ vách, những trung thần và tướng quân, những danh gia vọng tộc, những học giả tài hoa và những mỹ nữ cũng từng sống ở đây...
Nhưng đó chỉ là đã từng.
Trước Thế vận hội Olympic, giá đất ở nơi này không đắt, khoảng 50.000 - 61.000 m2.
Lý do chính là vì vị trí tốt, trước hết, đó là trường tiểu học tốt nhất ở thành phố Yến Kinh- phòng học khu của trường tiểu học Sử gia, một km về phía tây là Tử Cấm Thành, và một km về phía đông là Quảng trường Thiên Môn.
Cha của Hứa Hâm đang nghĩ về việc sau này có thể cho cháu của mình đi học ở một trường tốt hơn, dù sao cũng không quá đắt đỏ, chỉ là chuyện vài ba triệu tệ, vì vậy đã mua một căn nhà.
Trong mơ, giá căn nhà này đã trực tiếp tăng lên mấy trăm triệu...
Căn nhà này thật ra là chuẩn bị cho Hứa Hâm. Dù sao hắn cũng đi học ở Yến Kinh, ít nhất cũng phải có căn nhà chứ? Nhưng trên thực tế, hắn hầu như ngày nào cũng ở trong khách sạn suốt một tháng trời, thật sự chẳng biết phải nói thế nào.
Nhưng bây giờ, sau khi trở về, bước vào sảnh chính rộng rãi của khu nhà Tam Tấn, bỏ qua những vật trang trí, đồ cổ trong nhà, hắn nhìn thấy...một chiếc máy tính xách tay trên bàn...không biết đây đã là chiếc máy tính số mấy.
Hắn chê mấy thứ này nặng nên đã mua thêm vài cái nữa.
Chẳng để làm gì khác, chỉ để chơi trò chơi.
Đặc biệt là trò chơi Hành trình, hắn thực sự đã chi rất nhiều tiền cho trò chơi này.
Sau khi lấy máy tính và bộ sạc, hắn đi thẳng trở lại gian phòng phía đông, bỏ qua hai két sắt chứa đầy tiền và vàng, hắn ngồi trước chiếc bàn gỗ cẩm lai.
Sau khi mở tài liệu WORD lên, hắn châm cho mình một điếu thuốc.
Sau khi hút một điếu thuốc, suy nghĩ của hắn gần như đã được sắp xếp ổn thỏa, hắn lách cách gõ vài chữ trên văn kiện:
"Bài tập cuối kỳ - dự án phim ngắn."
"Đạo diễn..."
Tay cầm tàn thuốc, nhìn hai chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ này...
Hắn lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Mãi cho đến khi tàn thuốc làm bỏng tay, hắn mới giật mình thu lại suy nghĩ.
Một giọng nói thì thầm vang lên trong phòng:
"Mình phải...thay đổi cách sống."
Lách cách lách cách...
Cùng với âm thanh này, trên màn hình xuất hiện hai chữ:
"Đạo diễn: Hứa Hâm."
...
"Tút tút~ Này, đệ của ta, xuống máy bay rồi ha? Gọi cho Tiểu Lý đê rồi bảo nó đón ngươi. Hôm nay muốn ăn gì nào? Bào ngư? Bố đã đặt sẵn địa điểm rồi."
Phương ngữ Thiểm Bắc độc nhất vô nhị lộn xộn vang lên từ miệng ông lão nhà mình, Hứa Đại Cường.
Lắng nghe âm thanh va chạm "cách cách" từ bên đó, Hứa Hâm biết cha mình chắc chắn lại đang chơi mạt chược.
Có phải đánh bạc không? Chắc chắn.
Năm mươi nghìn nhân dân tệ một ván.
Nhưng đối với Hứa Đại Cường, đó chỉ là một trò tiêu khiển.
Thực ra nhà của Hứa Hâm vài năm trước rất bình thường, thậm chí đánh giá từ giấc mơ đó, nhà của hắn gần như là hình ảnh thu nhỏ tiêu chuẩn nhất của nhóm gia đình làm giàu từ mỏ than.
Rõ ràng ngày hắn còn nhỏ, gia đình hắn còn phải đi dọc đường cao tốc để bán tô mì nước sôi cho những chiếc xe tải lớn bị kẹt trên đường cao tốc để kiếm tiền trang trải học phí và các khoản lặt vặt, thực ra chuyện này chẳng có gì hiếm hoi. Ban đầu, giới lái xe phân khối lớn bỏ chạy, một mặt do đường cao tốc chưa phát triển, mặt khác vì tiết kiệm chi phí nên đều đi tỉnh lộ.
Tỉnh lộ lại nhỏ hẹp, tắc nghẽn và dễ xảy ra ùn tắc giao thông. Ở bên cạnh nhà Hứa Hâm, hễ tắc đường thì sẽ kéo dài một ngày, thậm chí hai, ba ngày.