Chẳng qua có mấy người không đủ trình độ, nên bị đổi thành vai người qua đường trên hành lang.
Những sinh viên ở đây không biết Hứa Hâm đã bỏ vốn gần 20 vạn để đầu tư vào bộ phim này, chỉ nghĩ nó là một bộ phim ngắn được quay làm bài tập cuối kỳ của sinh viên năm nhất, nên cũng không cảm thấy tiếc nuôi gì. Sau khi xác định ngày quay phim thì đều lần lượt rời đi.
Dương Mật cũng vậy.
Nàng lễ phép chào hỏi Vu Trân và Hứa Hâm xong thì cũng rời đi.
Chẳng qua trước khi đi, nàng, Hứa Hâm và những người khác đều trao đổi số điện thoại, tiện cho việc thông báo sau này.
"Cô Vu vất vả rồi."
Sau khi dọn dẹp xong căn phòng, cũng để mấy cái ghế gấp về vị trí cũ, Hứa Hâm mới cung kính nói.
Vu Trân xua xua tay.
"Chuyện nhỏ, ngươi đi với ta đến phòng thiết bị làm thủ tục. Buổi chiều ta tìm vài sinh viên lớp Âm thanh điện ảnh đến giới thiệu cho ngươi."
"Được, không thành vấn đề. Vô Vũ, hay là chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi?"
"Được."
Vu Trân sảng khoái đồng ý.
Hứa Hâm theo bản năng nói:
"Vậy để ta đi đặt nhà hàng..."
"Đặt nhà hàng làm gì? Đến căn tin ăn chung một bàn là được rồi. Mà Hứa Hâm này..."
Lời của bà bỗng trở nên rất sâu xa.
"Tuy rằng điều kiện trong nhà ngươi rất tốt, nhưng đó cũng là tiền mà ba mẹ ngươi vất vả kiếm được biết không? Lúc này ta không thể không thừa nhận đã nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa, nhưng cũng chính vì thế ta mới mong ngươi có thể hiểu được vài chuyện. Không nói đâu xa, chỉ nói trong cái vòng tròn này của chúng ta, có tiền, đúng là một chuyện tốt, nhưng cũng là một chuyện không tốt. Vì ở đây có rất nhiều người xấu, nếu họ biết ngươi có tiền, họ sẽ tìm mọi cách để lừa dối, móc sạch tiền của ngươi."
"Dù ta không thể ước thúc cuộc sống hàng ngày của ngươi, nhưng thân là giáo viên, ta vẫn rất hy vọng ngươi chú tâm nhiều hơn vào sự nghiệp, đối với những thứ như tiền bạc nên giữ một cái đầu lạnh và khách quan. Đừng đầu tư phim, mua kịch bản một cách mù quáng, hoặc là vì muốn trở nên nổi tiếng mà vung tiền như rác...Vì việc đó hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào.
"Vòng tròn này thật sự rất tàn khốc, mỗi năm đều có những kẻ đã từng ôm chí lớn lạc lối trong chảo nhuộm này. Người khác nếu thất bại thì cùng lắm chỉ mất danh khí, hoặc lăn lộn không nói ở ngoài kia mà thôi. Nhưng ngươi lại khác, chỉ dựa vào điều kiện khách quan của ngươi thì nếu ngươi thất bại, ngươi sẽ càng thêm thảm hơn họ, có biết không?"
"Nhất định phải giữ tiền của mình cho thật chặt. Không cần vì một chút dụ dỗ bên ngoài mà mất đi phương hướng! Phải luôn luôn giữ một cái đầu lạnh, phải ôm lòng kính sợ đối với nghệ thuật. Có lẽ ngươi sẽ có một thời gian trầm luân trên con đường nổi tiếng, nhưng cũng vì thế, ngươi cần phải giữ tâm mình cho thật vững, không được đi đường tắt, cũng không được dùng tiền tài để đổi lấy cái gì."
"Thành công của ngươi, dù có là nước chảy thành sông, hay là một đêm bạo hồng thì ngươi đều phải nhớ kỹ một chuyện, cái khổ kiến thành công, đắc ý nhiều sự bại. Nhớ kỹ chưa?"
Nghe lời khuyên bảo chân thành của cô Vu, Hứa Hâm lúc đầu có chút ngạc nhiên.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được lời ngầm của cô.
Vì thế, trước mặt lão sư, Hứa Hâm cười lộ một hàm răng trắng.
"Lão sư yên tâm, nhưng lời này ta sẽ nhớ trong lòng cả đời."
"Ừm."
Cảm nhận được sự chân thành trong lời hứa của học sinh, gương mặt hiền lành của Vu Trân cũng hiện lên nét mừng.
"Vậy thì tốt rồi, đi thôi, hôm nay lão sư dẫn ngươi đi ăn món ngon. Cho ngươi nếm thử đồ ăn của căn tin giáo viên."
"...Có bào ngư không?"
"Ha ha, thằng nhóc thúi này."
Vu Trân bật cười lắc đầu.
"Tiền lương của giáo viên không đủ để mời ngươi ăn bào ngư đâu. Đi nào!"
"Vâng~"
…
Nói thật thì hương vị đồ ăn ở căn tin Bắc Ảnh cũng không tệ lắm.
Nhất là vào lúc như hiện tại, học sinh được nghỉ, căn tin chỉ mở cho giáo viên nên không có nấu chung bằng nồi lớn. Tuy nói căn tin dành cho giáo viên cũng không tinh xảo hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng làm cho người không ăn cơm hai ngày như Hứa Hâm ăn tới xuất mồ hôi.
Thì ra mì Yến Kinh cũng không không kém so với mì thịt dê Thiểm Bắc.
Chỉ tiếc là chiều nay còn phải đi gặp khách, nếu không đống tỏi kia đã thoát không được miệng của hắn rồi.
Hơn nữa Vu Trân cũng không bắt Hứa Hâm ngồi ở phòng ăn, mà trực tiếp dẫn hắn về phòng làm việc của mình rồi ăn ở đó.
Sáng nay hai người đã đến phòng thiết bị, cơ bản thì đã thuê đủ những thiết bị quay chụp mà lần này cần.
Hai máy ảnh 535 do Công ty Ale của Đức sản xuất, ba đĩa phim được Vu Trân tặng miễn phí, microphone thu âm linh tinh đều cung cấp đủ cho Hứa Hân.
Vì vậy, lúc này Vu Trân đang "tay nắm tay" dạy hắn cách quay phim.
Hết cách rồi, khi bà biết học sinh của mình đã đầu tư hai mươi vạn vào bài tập về nhà này, vì không để số tiền này bị trôi đi uổng phí, bà chỉ đành phải chịu trách nhiệm tới cùng.