Công việc ngày mùa đã qua, nhưng Chu Vân Vân thấy, cả Chu gia không có mấy người rảnh rỗi. Không còn trồng trọt được nữa, nhưng mùa đông tới, công việc vẫn còn rất nhiều. Ví dụ như kiểm tra phòng ốc, xem chỗ nào có bị dột nước lọt gió hay không, đem áo bông năm trước ra giặt sạch phơi khô, phải trữ một lượng lớn củi đốt để tránh rét qua mùa đông. Lại chuẩn bị vài món điểm tâm nhỏ, chuẩn bị nhiều thịt một chút để có một cái tất niên thật phong phú.
Công việc thật sự bận rộn, đừng nói Chu gia nam đinh nhiều nữ quyến cũng đông nhưng việc làm làm mãi không hết, ngay cả Chu Vân Vân là trẻ em nhưng vẫn cùng với đường đệ đường muội lập thành một nhóm giúp đỡ người lớn không ít việc, đơn giản nhất là việc giặt sạch quần áo phơi lên.
Toàn bộ Chu gia, chỉ có Chu Vân Vân là người nhàn rỗi nhất, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, với cái lý do chính đáng là đang dưỡng thương.
Kỳ thật vết thương trên đầu của Chu Vân Vân cũng không nghiêm trọng lắm. Thậm chí đã không còn đau, phiền toái nhất là chỉ cần chân chạm đất một cái liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể mỗi ngày nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lặng lẽ đếm ngón tay.
Phòng của Chu Vân Vân nằm ở vị trí sân trước của Chu gia, ánh sáng cực tốt, sáng sớm từ bình minh cho đến hoàng hôn xuống núi, nàng cơ bản đều đắm mình dưới ánh nắng mặt trời. Ngoài cửa sổ là sân sau của Chu gia, không có tường rào, bất quá bởi vì những gia đình trong thôn chỉ có duy nhất Chu gia nằm ở phía nam thôn, thế nên ngoài già trẻ lớn bé Chu gia ra, căn bản không có ai sẽ đến nơi này.
Từ trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Vân Vân chỉ có thể nhìn được phía nhà bếp, thường xuyên có người ra ra vào vào, phía bên ngoài nhà bếp dưới mái hiên đặt bốn cái lu cao hơn nửa người.
Thật là nhàm chán......
Mặt dù được cơm bưng nước rót, nhưng hằng ngày đều lặp đi lặp lại như vậy rất nhàm chán. Vất vả lắm mới chịu đựng được hai ba ngày đầu, Chu Vân Vân vừa cảm thấy tốt lên một chút, liền vội nhảy xuống giường, mang đôi giày vải đi ra cửa.
Cuối thu, vào buổi sáng và chiều tối có chút lạnh, nhưng đang giữa trưa, nhiệt độ ấm áp quả thực rất hợp lòng người. Chu Vân Vân đã lâu không được ra khỏi phòng, lúc này đi tới sân sau, trước hết hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Cảm thấy đủ rồi, nàng mới quét mắt nhìn một vòng, nhớ lại ký ức của nguyên chủ so sánh với hiện tại.
Vị trí Chu gia hẻo lánh, muốn đến hộ gia đình gần nhất đi đường cũng mất hơn mười lăm phút. Cứ nhìn vào việc con cháu Chu gia đông đúc, trong tay Chu nãi nãi lại có tiền, Chu gia có thể xem là gia đình giàu có số một số hai trong thôn. Nhưng trên thực tế, hơn phân nửa người trong thôn đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chu gia. Nguyên nhân ở chỗ, từ làng trên cho đến xóm dưới Chu nãi nãi có tiếng là keo kiệt.
Vì sao Chu gia một hai phải chạy đến cái góc xó xỉn này ở, mà không ở đầu thôn nhưng những nhà khác? Bởi vì Chu nãi nãi sợ mình mang theo ba trai một gái bị người khác dòm ngó đàm tiếu nên chọn một nơi không ai muốn ở để lập môn hộ.
Sau lưng núi Đại Thanh bao vây bởi hai vách đá.
Chu nãi nãi đã chọn ở giữa hai vách đá, thì không đơn thuần chỉ xem nơi này là chỗ vắng người nên tới ở, riêng lối đi vào trong, được Chu gia xây dựng nhà cửa xan sát chặt chẽ chặn lại.
Cứ như vậy, chỉ cần dùng tảng đá đem khe hở còn sót lại lấp kín, đại khái toàn bộ Chu gia một nửa nằm ở giữa hai vách đá. nói cách khác, muốn vào Chu gia chỉ có một lối duy nhất là vào từ cổng chính không ai có thể từ phía sau Chu gia đi được vào trong.
Nhưng như thế hậu quả cũng rất rõ ràng, Chu gia có ít nhất một phần ba phòng ở cực ít hoặc hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Mà hoàn cảnh như vậy, hơn phân nửa không thích hợp để ở lâu. Cho nên mới thấy Chu nãi nãi quả thực là rất tuyệt vời? Bà dành một loạt phòng ốc đằng trước cho con cháu ở đặt biệt là đứa cháu ngoan mà bà thương yêu nhất, ở phòng rộng rãi thoáng mát nhất phía nam.
Đến nỗi bản thân bà, lại ở tuốt đằng sau, cửa sau lúc nào cũng khóa, trừ bản thân bà ra, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện dễ dàng đi vào nhà bà bằng đường phía sau.
Hậu viện Chu gia, được phân bố theo thứ tự là từ nam đến bắc, phòng Chu nãi nãi, kho lúa, chuồng gà, chuồng heo, phòng chứa củi.
Được phân bố rất là hợp lý.
Xác định những gì mình thấy cùng kí ức của nguyên chủ không có gì khác biệt, ánh mắt Chu Vân Vân dừng lại cái hố đằng trước cách nàng không xa. Phía trên lợp một tầng thân lúa mạch làm một cái lều đơn giản, bên trong là nhà xí. Cả Chu gia đi đại tiện hay tiểu tiện đều đến đó. Nhà xí là loại có hai cửa, cửa nam là nam đinh dùng, cửa bắc là nữ quyến dùng ở giữa được ngăn cách bởi tâm ván gỗ cực mỏng.
Xuyên qua cho đến nay, Chu Vân Vân cảm thấy may mắn nhất đó là mình không cần ngồi xổm trong nhà xí. Có quỷ mới biết khi nàng dựa lên tấm ván gỗ đó, đi trên cây cầu độc mộc để tới được hố xí, không chú ý một chút cả người nàng đều rơi vào hố phân chết chìm trong đó hay không? May nhờ nguyên chủ được bà nội sủng ái, chịu không nổi cái mùi kia, nên phá lệ ở trong phòng cách một tấm rèm vải phía sau làm một cái nhà xí.
Trừ bỏ những cái này, cũng không có phong cảnh gì đặc sắc, dù sao cũng cuối thu, Chu Vân Vân không thích khung cảnh tiêu điều lạnh lẽo này, đơn giản nhìn một vòng, dọc theo đường đi đi đến nhà bếp.
Lại nói tiếp sân sau Chu gia cũng không nhỏ, ít ra so với những nhà khác trong thôn thì lớn hơn, nếu tính ra thì cũng hơn một trăm mét vuông, Chu Vân Vân không nhanh không chậm bước đi, trong chốc lát cũng đến được nhà bếp.
Gần đến giờ cơm trưa nên không khí trong nhà bếp bận rộn ngất trời.
Thông thường ở trong thôn có thói quen chỉ ăn một bữa chính, Chu gia cũng không ngoại lệ bất quá đó là lúc trước, hiện giờ bà có tiền cũng chịu chi chút ít, đổi thành ba bữa sáng trưa chiều.
Đương nhiên, tính tình nãi nãi cũng không rộng rãi gì mấy, cho ngươi ăn no cũng không đại biểu là ăn ngon, bao gồm bản thân bà, trên cơ bản bữa cơm cả năm không hề thấy thức ăn mặn, toàn những món ăn chắc bụng.
Tất nhiên, Chu Vân Vân là ngoại lệ.
Trưa hôm nay, nhị bá nương mang theo con dâu cả cùng tiểu khuê nữ Chu Tam Niếp đi nấu cơm. Việc nấu cơm này từng người trong Chu gia thay phiên nhau nấu, một phòng một ngày. Chẳng qua, đại phòng, nhị phòng Chu gia đều có ba trai một gái, đại nhi tử đều cưới vợ, nữ nhi cũng đã lớn có thể giúp được vài việc vặt cho nên thường ngày cũng không luống cuống tay chân. Duy chỉ có một mình tam phòng, bởi vì Chu Vân Vân mười ngón tay không dính nước, tiểu đệ nàng lại kiêu căng, hai người đều không giúp được gì, cho nên hơn phân nửa công việc bếp núc đều do một tay nương của nàng bận rộn chuẩn bị, nếu phụ thân không bận chuyện gì cũng tới giúp nương một tay.
Lúc này, Chu Vân Vân đi tới, nhị bá nương cùng con dâu cả chưa phát giác ra, nhưng tiểu cô nương đang canh lửa Chu Tam Niếp đã thấy nàng.
“Tỷ khỏe rồi?” Chu Tam Niếp cũng không đi tới, chỉ đứng tại chỗ từ trên xuống dưới nhìn nàng, “Tỷ đã tốt, vậy bà nội có phải hay không sẽ không phạt muội?”
Lời nói không đầu không đuôi này, Chu Vân Vân căn bản nghe không hiểu, bất quá trong chốc lát nàng đại khái cũng đoán ra được một ít: “Nãi nãi phạt muội làm gì? Đánh mắng hay là phạt muội làm việc nhà?”
“Phạt muội mỗi bữa chỉ ăn nửa chén cháo một cái bánh bột ngô!” Vẻ mặt Chu Tam Niếp căm hận bất bình, xem ra, không bằng hung hăng đánh chửi nàng ta một trận còn tốt hơn, làm việc cũng không sao, dù gì hằng ngày nàng ta cũng không có nhãn rỗi. Nhưng nãi nãi lại nhẫn tâm cắn xét một nửa đồ ăn, tận một nửa đồ ăn lận đó a!!!
Nhìn biểu tình Chu Tam Niếp bi phẫn lại oán giận, Chu Vân Vân vất vả lắm mới nghẹn lại ý cười.
Những người khác Chu gia tạm thời không đề cập tới, ít nhất tính tình Chu Tam Niếp là người dễ đoán nhất, nàng ta không khả ái không xinh đẹp, là người không để bụng, chuyện nàng ta thích nhất đó chính là ăn. Nói đơn giản, đây là một nha đầu tham ăn, lúc trước sở dĩ nguyên chủ bị thương, cũng là do nàng ta thèm muốn trái cây trong tay đường tỷ Chu Đại Niếp, mới bất hạnh dẫn tới vụ huyết án sau đó.
Hiển nhiên, đối với một nha đầu tham ăn mà nói, cắt xén đồ ăn của nàng ta, quả thực là một việc cực kỳ bi thảm.
Thực ra chủ ý Chu nãi nãi cũng rất dễ đoán. Động thủ cũng không được gì, đánh nhẹ thì không có ý nghĩa, đánh nặng nói không chừng còn tốn tiền thỉnh đại phu, nếu không chữa được thì mất còn hơn được, còn nếu mắng chửi, phí nước bọt không nói, sức người cũng có giới hạn mắng cũng chả được bao lâu, phạt làm việc thì Chu gia trừ Chu Vân Vân ra, tất cả mọi người tay chân đều luôn bận rộn phạt cũng như không, chỉ duy nhất việc cắn xén đồ ăn này, một là có thể tiết kiệm một chút lương thực, hai là dạy cho nàng ta một bài học, cớ sao lại không làm?
Nhịn một chút, cuối cùng Chu Vân Vân vẫn bị biểu tình như trời sập xuống của Chu Tam Niếp chọc cho vui vẻ.
Kỳ thực, đồ ăn Chu gia cũng không tốt lắm so với những nhà khác trong thôn, toàn bộ thôn dân gần núi này, trừ bỏ Chu gia không có một nhà nào được ăn ngày ba bữa, đến ngày mùa, bất quá cũng chỉ được ngày hai bữa, nếu vào đông, hoặc là thời điểm thu hoạch xong, một ngày một bữa là chuyện bình thường.
Ăn như vậy cũng tăng cường lượng đồ ăn cho người làm việc nặng trong nhà, giống như tiểu cô nương Chu Tam Niếp mà nói hơn phân nữa đã bị đói chết rồi. không nói chi đâu xa lấy nhà lão Trương gần Chu gia nhất ra nói, tiểu nữ nhi nhà bọn họ đều một ngày một bữa cơm, một chén cháo loãng bên trong toàn là nước nhìn gần như thấy được đáy chén, cùng nửa cái bánh bột ngô. Mà Chu gia, mặc dù Chu Tam Niếp bị trừng phạt, một ngày lại được ăn nửa chén cháo đặc sệt, cùng ba cái bánh bột ngô đã là quá tốt rồi.
Thấy Chu Vân Vân không giúp mình nói chuyện, còn cười cười, Chu Tam Niếp thở phì phì dậm một chân, ôm mấy cây củi đi vào trong giúp nhóm lửa.
Nhóm lửa nha....
Chu Vân Vân cảm thấy trước khi chính thức bắt đầu làm điểm tâm, nàng nên xem cổ nhân nấu cơm như thế nào mới được. Dù sao, trong ký ức của nguyên chủ, chỉ có việc ăn uống, vị kia so với nàng kiều quý hơn nhiều, đến nhà bếp mà nàng ấy cũng chưa bao giờ đi qua.
Mà lúc này nhị bá nương đang nấu cơm bên trong đã biết Chu Vân Vân tới, bà không ngăn đón cũng không cho tiến lại gần, chỉ bảo Chu Vân Vân đứng đó, dặn dò một câu: “Đừng tới gần bếp, lửa bắn lên xiêm y".
Nghe được lời này, bước chân Chu Vân Vân hơi dừng lại, cúi đầu nhìn xiêm y của mình, giương mắt nhìn xiêm ý của những người khác.
Nhị bá nương cùng con dâu của bà đều mặc xiêm y vải dệt thủ công màu nâu, bên trên đầy mảnh vá, bất quá nhìn qua cũng rất vừa người lại sạch sẽ. Đem ra so sánh mà nói, Chu Tam Niếp thoạt nhìn thảm hơn rất nhiều, xiêm y đen đến mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu, có mảnh vá hay không cũng nhìn không ra, áo trên lại rộng, tay áo rộng thùng thình, cuộn tới khuỷu tay, quần phía dưới lại ngắn, thoạt nhìn hơi giống quần lửng, cẳng chân bên trong cũng đen giống như bộ quần áo trên người, chân mang giày thủng một lỗ lộ ra một ngón chân, này đương nhiên không phải moden hiện đại, mà là do giày rách.
Chỉ có Chu Vân Vân, áo trắng được cắt may vừa người phối với quần dài màu lam sẫm, bảy tám phần là đồ mới, được gặt dũ sạch sẽ, đừng nói mảnh vá, đến sợ chỉ dư cũng tìm không ra. Khó trách nhị bá nương dặn dò nàng cách xa bếp lò ra một chút.
Nhưng vấn đề ở đây là, nếu nàng muốn làm điểm tâm, tất nhiên không thể cách xa bếp lò được, cần phải tiếp xúc gần với bếp lò, đầu năm nay ai lại dùng bếp lò phía trên đặt một cái nồi sắt lớn, phía dưới là có chỗ thêm củi đâu? Sợ là chuyện nhóm lửa này phải nhờ phụ thân mình giúp mới được, nhưng nàng cũng không có khả năng cách bếp lò quá xa được.
Cho nên, vấn đề lớn nhất hiện giờ của nàng là, không phải nghĩ cách làm sao để có một món điểm tâm ngon bán được ra ngoài, mà là nên giải quyết vụ bếp lò? Hoặc là dứt khoát học nhóm lửa trước, bước đầu tiên là phải học nấu cơm?
Chu Vân Vân nghĩ đến đau đầu, trời ạ tuy nhà bếp có bốn cái cửa sổ lớn, nhưng bên trong khói bếp vẫn lượn lờ. Đứng một lát, Chu Vân Vân cuối cùng nhịn không được bị sặc khói đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt nãi nãi vừa mới đi ra ngoài về.
Trong nháy mắt, mặt Chu nãi nãi tái đi.
“Cháu ngoan của bà, con không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy ra ngoài làm gì? Muốn ra ngoài cho thoáng cũng không nên chạy tới nhà bếp. Đứa nào không có mắt, lúc ta không có ở nhà sai sử cháu ngoan của ta? Trời đánh chết cái lũ lười nhác các ngươi, lão nương cho các ngươi ăn cho các ngươi mặc, cả ngày chỉ biết nghĩ cách để lười biếng...."
“Nãi nãi, nãi nãi!” Chu Vân Vân vội đi đến trước mặt bà nội trấn an, “Không có ai sai cháu làm việc hết, cháu ở trong phòng buồn bực, tùy tiện đi dạo một chút. Không phải đúng lúc nhà bếp mọi người đang bận rộn sao, cháu muốn tìm người để trò chuyện?”
“Vậy sao con không gọi các nàng tới nói chuyện?” Nãi nãi đau lòng nàng, thấy nàng nói như vậy, cũng không trách cứ nàng nữa, nhưng tiểu tham ăn Chu Tam Niếp đang ăn vụng đúng lúc bị bà bắt được, bà lặp tức ném đôi mắt hình viên đạn qua, “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không biết chạy ra đây bồi tỷ tỷ ngươi nói chuyện? Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, lát nữa ngươi cùng đại tỷ ngươi chỉ được ăn một cái bánh bột ngô!”
Chỉ là hai câu trấn an, Chu Tam Niếp hoàn toàn không liên quan nằm không cũng trúng đạn lại bị giảm một nửa đồ ăn. Chu Tam Niếp không biết phải phản ứng ra làm sao, nàng ta còn không biết bà nội trở về lúc nào, Chu Tam Niếp không dám tin trợn tròn đôi mắt, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, nằm vạ xuống mặt đất, tay đấm chân đá gào khóc.
Chu Vân Vân trợn tròn mắt, có được ký ức của nguyên chủ là một chuyện, nhưng nhìn thấy tận mặt là một chuyện khác. Mặt khác, trong trí nhớ của nguyên chủ, Chu Tam Niếp rất lâu rồi không có khóc nháo lớn như vậy, dù sao nàng ta hiện giờ mới chỉ là tiểu cô nương tám tuổi.
“Ô oa oa, con đói bụng! Con muốn ăn, cho con ăn, không muốn không muốn bị đói bụng! Ô oa oa oa"
So với Chu Vân Vân đang trợn mắt há mồm, Chu nãi nãi một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nàng ta, kéo Chu Vân Vân qua hướng nhà chính mà đi: “Nếu trong phòng buồn chán quá, thì ra bờ ruộng đi dạo, nếu không thì tìm nương của con trò chuyện, đừng tới nhà bếp, bên trong lung tung rối loạn, còn bị khói huân đầy người.”
Khi nói chuyện, Chu Vân Vân đã bị bà nội kéo đến nhà chính, đem nàng ấn xuống một trong hai cái ghế dựa gần đó nói: “Cháu ngoan của bà chỉ việc ngồi chơi, bà sai người làm đồ ăn ngon cho ăn. Đúng rồi, hôm nay cháu muốn ăn gì? Nếu không bà nội sai người làm cho cháu bát mì. Nhào bột mì cắt làm mì sợi, bỏ thêm hai cái trứng gà, rắc thêm ít hành lá, thêm vài giọt dầu mè, được không?”
Sao lại không được? không đúng, nàng còn đang nghĩ mình đang tận mắt nhìn thấy!
“Nãi nãi, con muốn nhìn mọi người nấu cơm...” Chu Vân Vân nhu nhược cầm cánh tay bà lắc lắc.
“Nấu cơm có gì đẹp? Nhà bếp vừa nóng vừa có mùi. Nếu con muốn xem, chờ đến buổi chiều, nhị bá nương con nấu cơm xong, bà dẫn con đi xem.” Chu nãi nãi nhìn nàng khó hiểu, “Đang êm đẹp, cháu sao đột nhiên muốn nói đến chuyện nấu cơm?”
“Con muốn làm chút điểm tâm ngọt, cho mọi người ăn, hay mang ra chợ bán cũng tốt, chung quy có thể kiếm được tiền.” Nhân cơ hội này, Chu Vân Vân vội lấy lòng nói, “Kiếm được tiền đều cho nãi nãi.”
Chu nãi nãi vốn còn đang khó hiểu, nghe được lời này lập tức cười không thấy mắt đâu. Người trong nhà luôn nói bà quá cưng chiều đứa cháu gái này, chỉ có bà biết, có đứa cháu vừa ngoan vừa có thể kiếm được tiền, yêu thương chừng này có tính là gì? Đứa cháu gái ngoan này của bà sao có thể giống với những đứa khác được, chưa bao giờ đòi hỏi này nọ, bà thật ra hận không thể đem những thứ tốt nhất giao cho cháu ngoan đang ngồi trước mặt bà. Cái gì bà cũng chưa nói, cháu ngoan của bà đã bắt đầu muốn giúp bà kiếm thêm tiền rồi.
“Tốt tốt, bà nội biết cháu ngoan của bà hiếu thuận. Nhưng bà nội không nỡ để cháu ngoan của bà bận rộn vất vả trong nhà bếp. Hiện giờ đã là cuối thu, nhiều lắm là bị huân khói, nếu tới mùa hè, nhà bếp nóng chết người. Những việc khổ cực nặng nhọc này để người khác làm, cháu chỉ cần ngồi chờ ăn là được.”
Nói xong lời này, Chu nãi nãi mặt tràn đầy tươi cười ra sau nhà chính, vào một phòng nhỏ lấy đồ ăn ngon.
Thói quen của bà chính là, trước mỗi bữa cơm sẽ phát nguyên liệu nấu cơm ngày hôm đó, đồ ăn vặt hay dầu muối đều được bà đặt ở trong phòng phía sau. Tất nhiên, bà muốn làm mì sợ cho Chu Vân Vân, cũng đến sau nhà lấy.
Mà lúc này, Chu Vân Vân cũng lâm vào trầm tư suy nghĩ, muốn làm lại nghề cũ so với tưởng tượng của nàng khó khăn hơn rất nhiều.