Chương 24: Uống Canh Dê

Lúc Chu Toàn về nhà thì Bảo đầu bếp đang ở gian ngoài làm bánh nướng áp chảo.

Trứng vịt màu vàng ngô trộn thêm bột mì và trứng gà theo một tỉ lệ nhất định, thêm nước, quấy đều, xắn một khối tròn vào lòng bàn tay, khống chế tốt lực độ và góc độ rồi ném vào vách nồi sắt đã thiêu nóng. “Bang!” một tiếng, một cái bánh nướng hình trứng xuất hiện trên vách nồi, cứ lặp lại như thế cho đến khi vách nồi sắt dán kín bánh bột ngô mới thôi.

Động tác của Bảo đầu bếp rất lưu loát đẹp mắt, chỉ mất vài phút là anh đã dán xong một vòng bánh bột ngô lên vách chảo sắt, sau đó đậy nắp nồi lại chờ bánh bột ngô chín. Vì có rất nhiều người tới, một nồi bánh bột ngô áp chảo chắc chắn không đủ ăn nên anh đã làm trước hai mẻ, giờ đang đặt trong l*иg hấp giữ ấm.

Thấy mọi người đã tới, Bảo đầu bếp lau sạch bột ngô dính trên tay rồi nói: “Đồ ăn con làm xong hết rồi, đều ở trong phòng bếp, mọi người cứ mang ra bàn là được, chờ con làm sa tế xong là chúng ta ăn cơm.”

Bảo đầu bếp nói rồi vào phòng bếp, Chu Toàn đi theo sau hỏi anh có cần giúp gì hay không. Bảo đầu bếp vừa đun sôi dầu vừa chỉ vào vài loại ớt cay đã xào khô để cách đó không xa nói: “Em nghiền chỗ ớt khô này thành bột ớt cho anh.”

Chu Toàn lấy máy xay sinh tố trong nhà ra, đổi sang loại dao xay thịt rồi ném mấy chục quả ớt đã xào khô kia vào.

Chu Toàn phát hiện chỗ ớt này chỉ có mấy chục quả nhưng bên trong lại có ít nhất bốn, năm loại, có loại nhiều có loại ít, nhưng Chu Toàn lại chẳng biết loại nào cả. Loại ớt duy nhất cậu thấy hơi quen mắt - cũng nhiều nhất - là loại quả nhỏ, đầu nhọn, đỏ rực, nhà họ cũng đã từng trồng trong sân, tên là ớt chỉ thiên.

Tuy không học chuyên ngành nông nghiệp, nhưng tốt xấu gì Chu Toàn cũng tốt nghiệp đại học nông nghiệp, bốn, năm loại ớt cay mà cậu chỉ có thể nhận ra một loại - nói ra vẫn thấy thật xấu hổ.

Bảo đầu bếp đang đứng trước bệ bếp đun nóng dầu, nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của trúc mã thì nhấp môi nói: “Loại vừa nhỏ vừa dài này là ớt Tứ Xuyên, độ cay bình thường nhưng cực kì thơm. Loại màu đậm kia là Thạch Trụ Triêu Thiên Hồng, cay nhất nước mình, làm nước cốt là hợp nhất. Ớt cay huyện Thác có màu đỏ tươi, mùi thơm, độ cay không cao, là loại ớt tăng màu tăng mùi rất tốt. Còn ớt chỉ thiên màu đỏ mà chúng ta quen nhất nữa, xào tất cả ớt cay theo tỉ lệ này thì sa tế sẽ vừa thơm, cay, ngon miệng mà màu sắc cũng tươi tắn đẹp mắt.”

Lúc họ nói thì Chu Toàn cũng đã xay xong ớt, bên kia dầu cũng nóng lên, Bảo đầu bếp rải một lớp vừng trắng lên bột ớt rồi vừa dùng đũa quấy vừa rót dầu nóng vào trong.

“Xì xì! Xì xì!”

Dầu nóng và bột ớt trong nồi nhanh chóng quện vào nhau, mùi hương thơm nức lập tức tràn ngập toàn bộ phòng bếp. Bảo Nhị Long vào lấy bát đũa hít một hơi rồi đi theo mùi hương tới đây, đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào chỗ sa tế Bảo đầu bếp mới làm.

Món gia vị cuối cùng của canh dê đã làm xong, tất cả mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn đặt trên giường đất.

Canh dê vốn không có đắng cay mặn ngọt gì cả, hết thảy đều phải dựa vào gia vị cho thêm sau khi ra khỏi nồi để điều chỉnh hương vị. Bảo đầu bếp cắt thịt bụng và thịt đầu dê ra sẵn rồi để riêng, ai thích ăn gì thì tự thêm.

Canh dê chỗ họ chia làm hai loại là canh dê và canh lòng dê, canh dê chính là loại Bảo đầu bếp đang làm này, còn canh lòng dê thì còn cần bỏ thêm phổi, ruột và tiết dê nữa. Nhà họ Bảo biết làm cả hai loại, nhưng Chu Toàn thích loại canh đầu tiên hơn, canh lòng dê - với cậu mà nói - thì hương vị nặng quá.

Dựa theo quy củ trong thôn, bát canh dê đầu tiên nhất định phải múc cho người lớn tuổi nhất trên bàn cơm, sau khi bà dì động đũa thì con cháu mới được phép ăn.

Canh dê ở trong nồi, ai muốn uống thì tự ra múc. Thịt bụng và đầu dê đã hầm mềm cũng có thể thêm vào tùy theo khẩu vị của từng người. Chu Toàn thích ăn bụng dê, thịt đầu chỉ thêm vào một ít, sau đó cậu ra chỗ nồi canh dê múc canh vào trong bát. Canh này được hầm nấu trong thời gian dài nên đã bắt đầu thoát ly phạm trù “nước”, đặc sệt, đặc đến mức đã có thể coi như sữa được rồi.

Canh dê múc vào bát chẳng những dính vào vách bát mà còn kéo sợi nữa, Chu Toàn đoán chờ đến lúc canh nguội xuống thì có khi tinh hoa bên trong có thể đặc lại thành một tầng như mỡ đông cũng nên. Múc canh xong lại rải thêm rau thơm và hành lá thái nhỏ, thêm muối ăn và chút bột ngọt cho vừa miệng, một tí tiêu xay trừ tanh tăng vị, cuối cùng là sa tế mà Bảo đầu bếp tỉ mỉ chế tác.

Lúc trước Chu Toàn đã thấy anh làm trong phòng bếp rồi, một bát nhỏ sa tế này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nếu dám coi thường thì sẽ biết tay nhau ngay.

Chu Toàn không giỏi ăn cay nên chỉ thêm vài giọt sa tế vào trong bát canh, nước canh màu trắng ngà lập tức được nhuộm một tầng dầu đỏ tươi.

Canh trắng, hành xanh, sa tế đỏ tươi, đây là yêu cầu cơ bản của một bát canh dê tại thị trấn này. Mà canh dê của nhà họ Bảo không chỉ làm được như vậy mà còn vào miệng thì đặc sệt, xuống cổ thì trơn trượt, xuống tới dạ dày thì cả người ấm áp nữa.

Chu Toàn bưng bát canh dê làm chính mình chờ đợi một ngày một đêm, ngửi mùi hương làm người ta say mê kia mà chỉ vài bước chân vào phòng cũng không muốn chờ.

Cậu cúi đầu thổi rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ. Cảm giác đầu tiên khi canh chảy vào miệng là đặc sệt, vị tươi hỗn hợp với mùi thơm thanh mát của hành lá rau thơm, tràn đầy hương vị mùa xuân. Nhưng rất nhanh, cảm giác sền sệt đó biến thành trơn mượt như tơ, Chu Toàn không cần nuốt thì ngụm canh đó đã tự trượt từ khoang miệng xuống yết hầu rồi. Vị cay thơm của hạt tiêu trộn với cảm giác tê tê của sa tế xông thẳng lên trán, làm Chu Toàn nhịn không được ho nhẹ vài cái.

Chỉ một ngụm canh dê nhỏ trôi xuống dạ dày mà trán Chu Toàn đã da^ʍ dấp mồ hôi, cả người ấm áp, thật không hổ là canh dê nhà họ Bảo.

Bảo Nhị Long thích ăn cay bưng bát canh đi qua người Chu Toàn, liếc bát canh của cậu một cái rồi cười hì hì nói: “A Toàn làm sao thế? Trong bát chỉ có tí sa tế thế à? Lúc trước anh thích sa tế của anh Bảo Cánh làm lắm mà, còn bảo ăn với cơm là ngon nhất nữa.”

Bát canh của Bảo Nhị Long phủ một tầng sa tế dày đỏ rực, Chu Toàn biết thứ này cay thế nào nên vội vàng cảnh cáo: “Sa tế này được anh Bảo Cánh cải tiến rồi đấy, không phải loại thường đâu, mày cẩn thận đi.”

Bảo Nhị Long rất tự hào về khả năng ăn cay của mình nên không quá để ý: “Không sao, em ăn cay được mà, không tin anh xem.”

Để chứng minh, Bảo Nhị Long cúi đầu húp một ngụm canh thật to. Chu Toàn lo lắng nhìn cậu ấy, thấy tên này đầu tiên là lộ vẻ hưởng thụ, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, vừa sặc vừa ho khù khụ.

Cậu cả đang lấy sa tế thấy thế do dự một chút, lặng lẽ lắc cổ tay, một muỗng sa tế vốn đầy tràn bị lắc bớt một nửa. Lúc sau, cậu cả cũng không đợi về phòng đã bưng chén uống một ngụm, sau đó tỏ vẻ say mê: “Ấm người đuổi lạnh, trừ ẩm ra mồ hôi, không hổ là canh dê nhà họ Bảo, vẫn là hương vị đó, chỉ có sa tế càng đậm hơn thôi.”

Lúc này Chu Toàn đã không nhịn được mà uống ngụm thứ hai, vì đã có chuẩn bị nên Chu Toàn không bị vị sa tế cay nồng kia dọa sợ nữa.

Chu Toàn hưởng thụ cảm giác vừa mềm mại vừa cay tê này, nhịn không được nói một câu quảng cáo: “Vào miệng là tan, trượt thẳng xuống hầu.”

Cậu cả ngẩn người nói: “Nghe đúng thật.”

Mọi người bưng bát canh về bàn cơm, trên bàn ngoài canh dê và bánh ngô ra thì còn có vài món ngon thanh đạm mà Bảo đầu bếp chuẩn bị thêm: nộm cà chua dưa chuột trộn đường, ngon nhất là món nộm làm từ thịt gỡ ra từ xương chân dê hầm canh.

Vì làm ra nồi canh dê kia mà xương và thịt dê trong nồi gần như đã cống hiến tất cả những gì chúng có. Thịt dê không có bất cứ hương vị gì, nhưng trải qua bàn tay khéo léo của Bảo đầu bếp thì thứ thịt nhạt toẹt ấy cũng biến thành một món ăn ngon tuyệt.

Bảo đầu bếp trộn thịt dê với hành tây thái sợi, nõn cải trắng thái sợi với nhau, dùng xì dầu, dầu, đường, dấm, muối, dầu vừng, nước tương làm nước sốt rưới lên trên, quấy đều là thành một món nộm mát giòn mang chút phong cách Nhật.

Nước sốt tươi ngon càng làm nổi bật hương vị của nguyên liệu nấu ăn, thịt dê vốn vô vị thấm đẫm nước sốt lập tức thăng hoa, phối hợp với nõn cải trắng giòn giòn và sợi hành tây cay ngọt, vừa khai vị lại vừa ngon miệng.

Uống một ngụm canh dê, cắn một miếng bánh ngô, gắp thêm một đũa nộm thịt dê, cảm giác hạnh phúc như thăng tiên vậy.

Sau bữa ăn, tất cả mọi người đều thẳng lưng đi vào, đỡ cái bụng đi ra, cho dù đã no đến nấc cụt nhưng trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ đến bữa tiếp theo.

Chu Toàn tiễn bạn bè thân thích ăn uống no đủ đi, lại đưa Bảo đầu bếp đến nhà tổ, sau đó mới trở lại nhà mình, trèo lên giường sưởi rồi kéo màn xuống.

Chu Toàn nhìn chằm chằm hai chậu cây còn đang tỏa ánh huỳnh quang trên cửa sổ, nhướng mày hỏi: “Hai đứa còn định giả vờ trước mặt anh đến khi nào?”

Hai chậu cây tiếp tục giả chết, không cho Chu Toàn bất cứ phản ứng gì cả.

“Được rồi, nếu hai đứa không có gì đặc biệt thì về sau anh cũng không cần quan tâm quá làm gì nữa, bón phân tưới nước gì đó, nhớ thì làm không nhớ thì thôi.”

Thấy chủ nhân nói vậy, lan điếu đã quen được nuông chiều lại bắt đầu không nhịn được mà oe oe oe.

Văn trúc bên cạnh nghe được lập tức xù lông, là xù lông theo đúng nghĩa đen, những chiếc lá dạng lông tơ mịn trên cành nhếch hết cả lên, giống như đúc mấy con mèo.

Sau khi oe oe vài tiếng, lan điếu - vẫn tin tưởng chủ nhân - trả lời trước. Nhóc con mặt tròn giọng con nít bò ra từ một chiếc lá dài trên cây, vừa chỉnh trang lại đai lưng xiêu vẹo bên hông vừa đáng thương nhìn Chu Toàn nói: “Chủ nhân đừng giận, A Lan ra rồi đây.”

Sau khi A Lan xuất hiện, văn trúc cũng có phản ứng. Mỹ thiếu niên mặc áo dài tay áo rộng vội vã nhảy lên từ cây văn trúc, sau khi rơi xuống lan điếu thì đẩy A Lan ra sau lưng mình, bàn tay nắm chặt, căng thẳng nhìn chăm chú vào Chu Toàn.