Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 13: Chuẩn bị đồ Cưới + thành thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi định được ngày hôn sự, Tiểu Hoa đều ngồi cả ngày trong phòng thêu giá y, khăn và đồ vật nhỏ linh tinh. Đây là quy định, giá y của cô nương phải do chính mình thêu.

Tích thị và Tiểu Mạn thì thương lượng mua đồ cưới cho đại tỷ.

Tích thị dùng số bạc Tiểu Mạn đưa làm cho Tiểu Hoa một cái tủ 400 văn, bàn trang điểm 280 văn, lại mua thêm vải đỏ một thất mấy may giá y cho tiểu hoa tốn 1 lượng 600 văn, mua một bộ chăn bông 2 lượng, chậu rửa mặt, giá chậu rửa mặt, hòm xiểng đựng quần áo, còn có lược gương đồng, quần áo vải dệt hết 1 lượng 30 văn, tổng cộng số đồ trên tiêu hết 5 lượng 310 văn.

Cũng đừng xem thường năm lượng bạc này không nhiều, ở nông thôn, năm lượng bạc này là đủ cho một nhà năm miệng ăn vài năm cùng chi phí sinh hoạt đấy.

Trước ngày thành thân, đồ cưới của Mạn Hoa đã được con trai Trần Hồng thúc là Trần Vinh và nàng nâng đến Phùng gia.

Đi cùng còn có người toàn phúc trải giường chiếu mà Tích thị mời đến.

Người toàn phúc phải là phụ nhân có đầy đủ phụ mẫu ruột và phụ mẫu nhà chồng còn sống, vợ chồng hòa thuận, trai gái song toàn, có thể được làm người toàn phúc trong hôn lễ đối với một phụ nhân mà nói đó là một sự việc cực kì thể diện.

Do cùng trải giường chiếu với người toàn phúc còn cần một vị thân thích nhà gái, vì vậy mẫu thân đã giao cho nàng đi cùng tới cổng Phùng gia trải giường chiếu.

Nàng dẫn người toàn phúc và đồ cưới đến Phùng gia, tỷ phu đưa họ vào hỷ phòng, Trần Vinh sắp xếp đồ vào phòng, nàng và người toàn phúc lo trải giường chiếu.

Phùng gia tổng cộng có năm gian nhà ngói, chính phòng có ba gian, phòng chính là Phùng lão đầu và Liêu thị ở, phòng Đông là vợ chồng Phùng Phong, phòng Tây là gian phòng tân hôn, trên cửa đều dán chữ hỉ đỏ tươi, nhìn trông thật vui vẻ.

Thôn Thanh Thủy đa số đều ngủ bằng giường lò, lúc không ngủ gấp chăn lại đặt trên kháng, có người đến có thể ngồi đó, lúc ngủ thì lại mang bàn giường ra trải chăn chiếu lên làm giường ngủ.

Cho nên giường hỉ của Phùng Chí làm ở trên kháng.

Nàng và người toàn phúc trải xong giường chiếu, đặt một ít đậu phộng và táo đỏ dưới gối đầu và chăn, cũng coi như là đại công cáo thành.

Phùng Chí nhanh chóng đưa một cái hồng bao và nói vài câu cảm tạ.

Ba người làm xong tất cả cũng xin cáo lui trở về.

******"

Đảo mắt liền đến ngày 27, ngày mai là ngày thành thân, nhìn mọi thứ đều được chuẩn bị đâu vào đó Tiểu Hoa có loại cảm giác không thể nói thành lời. Ngày mai bản thân sẽ xuất giá, sẽ có một ngôi nhà khác thuộc về mình, hẳn là cũng sẽ có một trượng phu yêu thương bản thân, tương lai sẽ có mấy bé củ cải vây quanh mình gọi nương. Cuộc sống có lẽ không phải rất khá giả, nhưng là thật ấm áp, trong lòng kích động muốn khóc, nhưng nghĩ đến lập tức sẽ rời khỏi ngôi nhà gắn bó từ nhỏ, có phụ mẫu muội đệ trong lòng lại đặc biệt khó chịu. Nữ nhân có đôi khi chính là cảm tính như vậy.

Buổi tối mẫu thân, đại tỷ và nàng cùng nhau ngủ, chờ nàng ngủ trước liền nói với đại tỷ một số chuyện về đêm động phòng.

Tiểu Hoa nằm trên tay Tích thị, nhỏ giọng sợ hãi nói, “Nương, nữ nhi sợ.” Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, làm nũng nói, “Nương, nữ nhi có thể không lấy chồng hay không? Nữ nhi muốn cả đời sống bên cạnh người cùng phụ thân, còn có muội muội đệ đệ nữa.”

Tích thị từ ái cười, vuốt mặt nữ nhi:"Con có tấm lòng hiếu thảo là tốt, nhưng chỉ sợ nếu hôm nay nương giữ con lại, về sau con sẽ oán giận ta a. Nam tử như cô gia cũng không có nhiều đâu.”

Tiểu Hoa xấu hổ đỏ mặt, không đồng ý, “Nương cứ giễu cợt con. Hắn có gì tốt chứ? Làm sao mà không có nhiều chứ?”

"Hắn tất nhiên tốt. Một người chăm chỉ làm lụng, vả lại nam tử Phùng gia cũng ít khi cưới thϊếp. Nam tử như vậy còn không được sao?” Tích thị càng nói càng cảm thấy con rể này tốt.

Trong lòng Tiểu Hoa vụиɠ ŧяộʍ cao hứng. Kỳ thật nàng biết, hắn tốt lắm. Nhưng mà nàng thực luyến tiếc cha mẹ, luyến tiếc muội muội, đệ đệ nhỏ tuổi, “Nương…” Nàng nhẹ kêu.

Tích thị cười xoa đầu nàng, nữ nhi có nơi chốn ổn định, nàng cũng có thể yên tâm, dù con còn nhỏ, “Tiểu Hoa, con mặc dù gả cho người ta, nhưng mà muội muội và đệ đệ còn nhỏ, về sau một số thời điểm, con có thể giúp đỡ nó. Nhưng cũng không thể toàn quan tâm tới nhà mẹ đẻ, phu quân mới là chỗ con dựa vào cả đời.”

Tiểu Hoa gật gật đầu, nàng nhất định sẽ giúp đỡ đệ đệ, cũng nhất định sẽ hầu hạ phu quân thật tốt.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tiểu Hoa đã bị Tích thị và nàng gọi dậy, tắm rửa, chải đầu, trang điểm. Trang điểm là hỉ bà có tiếng trong thôn, khuôn mặt hồng hồng, môi hồng hồng, một bộ gương mặt điển hình của geisha Nhật Bản, nàng thấy vậy xém chút thì té xỉu. Thừa dịp hỉ bà đi ra ngoài nàng liền múc thêm một chậu nước khác lên kêu đại tỷ rửa sạch môi và mặt, rồi trang điểm lại nhạt nhạt, có chút giống trang điểm ở hiện đại. Bởi vì mắt đại tỷ rất đẹp, cho nên dùng bút chì vẽ mắt liền nổi bật nên ưu thế, tiểu hoa thuộc nhân sắc hạng trung, sau khi trang điểm như vậy cũng miễn cưỡng chen được vào hàng ngũ mỹ nhân, dù sao tự nàng cũng rất hài lòng về cách trang điểm của mình.

Nàng nhìn đại tỷ treo ghẹo một hồi mới khen ngợi nói: “Tỷ, ngươi thật xinh đẹp! Đặc biệt ánh mắt còn sáng hơn sao trên trời.”

Tiểu Hoa nhìn mình trong gương, thật sự rất đẹp nói:"Tiểu Mạn, muội làm rất đẹp, ta rất thích"

“Tỷ, không có gì, ta đi ra ngoài một chút, không nói với ngươi nữa.” Nàng nói xong thì đi ra ngoài. khi vào nàng cầm theo một cái bao đồ nhỏ đưa cho đại tỷ bảo:"Khi nãy muội nghe mấy tỷ tỷ phía trước nói tân nương tử sẽ bị đói, tỷ nếu thấy đói bụng liền ăn một chút, giấu đi cũng dễ dàng.” Tiểu Hoa thấy muội muội lo cho mình như vậy, thì ôm nàng rơi lệ.

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ.... Bên ngoài cũng là càng ngày càng ồn ào! Phùng Chí đến đón dâu, nàng rưng rưng đội khăn voan cho đại tỷ, Tích thị lau nước mắt đỡ Tiểu Hoa ra ngoài, trước khi ra kiệu bà lén lấy 8 lượng bạc nhà trai cho nhéc vào tay đại nhi nữ để con qua đó có muốn mua gì cũng có bạc mà mua.

Mặc dù sống với đại tỷ không bao lâu nhưng cũng đã quen, bây giờ đại tỷ phải đi lấy chồng nàng thật sự không nỡ.
« Chương TrướcChương Tiếp »