“Chiều nay cháu dọn hành lý tới đi, y tá trưởng Dương lên tỉnh học tập, nửa tháng này sẽ không trở về, cháu ở phòng ký túc xá đó sẽ không quấy rầy đến người khác.”
Quả thật Lâm Niệm không muốn làm phiền người khác, nhưng ký túc xá ở trường học tốt nghiệp rồi không thể tiếp tục ở, trong nhà thì không muốn trở về, thuê nhà lại không dễ thuê, ký túc xá của dì nhỏ đúng là lựa chọn tốt nhất của cô lúc bấy giờ.
“Dạ.” Cô gật đầu.
“Ngoan.”
Tôn Hạ Chí vỗ vỗ đầu Lâm Niệm, xem lịch quyết định thời gian gặp mặt.
Ngày gặp mặt được chọn là một tuần sau, buổi chiều khi đi làm dì tìm Chu Hồng Hà nói thời gian: “Chỉ gặp mặt ở bệnh viện thôi.”
“Sao lại ở bệnh viện?” Chu Hồng Hà cảm thấy như vậy không tốt.
Tôn Hạ Chí hừ một tiếng: “Không muốn thì thôi.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ nói lại với bên kia.” Chu Hồng Hà cũng không kiên trì, dù sao cũng không phải con trai mình gặp mặt.
Hai người làm việc khác nhau, khi bận rộn lên không có bao nhiêu thời gian nói chuyện.
Tôn Hạ Chí nói xong đang chuẩn bị đi, thì thấy có người cõng một cô gái tiến vào.
Cô gái ghé vào trên lưng người kia, vừa khóc vừa kêu.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Chàng trai cõng cô gái đó luống cuống giống như ruồi nhặng mất đầu: “Vợ tôi đau bụng.”
Sắc mặt Tôn Hạ Chí trầm xuống, nhận ra người đi tới, đây không phải Lâm Phương và Vương Vinh Võ mới kết hôn được mấy ngày ư?
Trạng thái hiện giờ của Lâm Phương thực sự không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, tóc trên trán đều bị mướt mồ hôi.
Dì đi qua dò hỏi: “Sao lại thế này?”
Vẻ mặt Vương Vinh Võ xấu hổ, ấp úng không dám trả lời.
Tôn Hạ Chí nhìn thoáng qua là biết có vấn đề, không truy cứu nguyên do, gọi người đẩy một chiếc xe cáng lại đây: “Trước tiên cứ sắp xếp kiểm tra đã.”
Lâm Phương được đẩy đến phòng bệnh, trải qua các bước kiểm tra mới xác định cô ta có dấu hiệu sinh non, cần nằm viện quan sát mấy ngày.
Trong phòng bệnh, đầu Lâm Phương hơi nghiêng dường như đã ngủ rồi, Vương Vinh Võ đi qua đi lại ở mép giường, liên tục xoay vài vòng, sau đó lại chạy ra ngoài mua hai quả táo, để lên trên tủ đầu giường, vỗ vỗ Lâm Phương hai lần.
“Cút!” Lâm Phương ném cái tát đẩy tay anh ta ra.
Vương Vinh Võ bị đẩy ra, nhìn thấy Tôn Hạ Chí đứng ở cửa, biểu cảm ngượng ngùng kêu một tiếng: “Dì nhỏ.”
Tôn Hạ Chí đút hai tay vào túi quần: “Thông báo cho cha mẹ biết chưa?”
“Vẫn…… Vẫn chưa.”
“À.” Dì nhìn Lâm Phương nằm trên giường bệnh nhiều hơn vài lần, không định xen vào chuyện của bọn họ.
Chạng vạng, cha Lâm mẹ Lâm tan làm vừa biết tin, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Lâm Phương có chỗ dựa, bắt đầu giải phóng cảm xúc, ôm mẹ Lâm vừa khóc vừa quậy, nói muốn ly hôn với Vương Vinh Võ.
Lâm Truyền Dân nghe xong hơi nhíu mày, giáo huấn nói: “Chuyện ly hôn có thể tùy tiện nói sao?”
Lâm Phương vừa dứt tiếng khóc, lập tức vùi đầu vào lòng mẹ Lâm cố gắng rặn ra hai giọt nước mắt: “Mẹ, con muốn ly hôn, Vương Vinh Võ anh ta căn bản không quan tâm con!”
Mẹ Lâm vỗ bả vai con gái, liên tục dỗ dành ngoan đừng khóc, lại không đồng ý chuyện cô ta nói muốn ly hôn.
Mâu thuẫn giữa Lâm Phương và Vương Vinh Võ đã chôn vào lòng hai người từ ngày bị bắt gian.
Hai người có thể lăn lộn cùng với nhau, tính lên cũng không được mấy phần thiệt tình, lúc ban đầu chẳng qua chỉ bởi vì mưu kế trong lòng và sự kí©h thí©ɧ khi lén lút yêu đương.