Chương 29: Ảnh Chụp (3)

Nói xong khều khều Vương Vinh Võ đứng bên cạnh, muốn anh ta nói hai câu.

Vẻ mặt Vương Vinh Võ đầy phức tạp nhìn Lâm Niệm, không hề để ý hay phản ứng với ám chỉ của mẹ vợ.

Mọi người xung quanh trao đổi ánh mắt, đối với lời giải thích của mẹ Lâm không bày tỏ ý kiến.

Giữa mùa hè nắng chang chang, nói cảm nắng còn tạm tin được, cảm lạnh?

Lâm Phương nôn hết những thứ có trong dạ dày, lau miệng đứng dậy, trong lòng hận cô muốn chết, trên mặt lộ ra nụ cười xin lỗi: “Thật ngại quá, hôm nay dạ dày tôi không thoải mái lắm, ăn đồ lạnh cho nên bị cảm lạnh.”

Lâm Niệm cười lạnh một tiếng, đối với ánh mắt hung ác của mẹ Lâm chỉ nhún vai, nói thẳng nói: “Bệnh cảm lạnh của chị gái tới thật trùng hợp, vừa khéo giống như tôi vậy.”

“Mày nói bậy gì đó?” Mẹ Lâm cảm giác có chỗ không ổn.

Sau đó Lâm Niệm trả lời chứng thực linh cảm của bà ta rất chính xác.

Cô nói: “Con nghe bên ngoài có người nói con không thể sinh, mẹ chưa từng nghe qua ạ?”

“Cái gì?” Mẹ Lâm còn chưa nói gì, Tôn Hạ Chí đã nổi điên trước, dì giống như gà mẹ bảo vệ gà con kéo Lâm Niệm ra sau lưng mình, ánh mắt quét một vòng nhìn khắp nhà ăn: “Ai dám lan truyền lời đồn vớ va vớ vẩn này, tôi xé miệng người đó!”

Người ở xưởng nồi hơi hoặc nhiều hoặc ít đều từng bàn tán chuyện này, khi Tôn Hạ Chí nhìn qua thì sôi nổi dời ánh mắt, dư quang lén quan sát mẹ Lâm.

Mẹ Lâm không rõ tại sao Lâm Niệm biết được chuyện này, rõ ràng khoảng thời gian này cô chưa từng trở về nhà!

Trong lòng bà ta thầm nói xui xẻo, đối với sự nghi ngờ của em gái lại không dám thừa nhận.



“Ngày vui mà nói việc này làm gì? Vinh Võ và Phương Phương còn phải đi kính rượu nữa.” Bà ta đẩy hai người, muốn bọn họ đi trước.

Tôn Hạ Chí cắn chặt răng vang lên tiếng ken két, nhìn chằm chằm bà ta hỏi: “Những người này chửi bới Niệm Niệm, chị chưa từng nghe qua à?”

Ánh mắt mẹ Lâm né tránh: “Chị không hiểu em đang nói gì hết, muốn nói gì đợi trở về lại nói.”

“Chị giả vờ cái rắm.” Tôn Hạ Chí nhổ một ngụm nước bọt: “Tôn Xuân Phương, nếu chị có chút lương tâm thì bây giờ giải thích cho rõ ràng, những lời đồn đó là chuyện như thế nào?”

Lời đồn do chính mẹ Lâm thả ra, muốn bà ta phải giải thích như thế nào?

Một hôn lễ vốn đang tốt đẹp, đều bị hai người này phá hỏng, cảm giác được ánh mắt xem kịch vui của những người trong sân, trong lòng mẹ Lâm hận đến mức rỉ máu, gương mặt cũng hơi đỏ lên do tức giận: “Mày mới không có lương tâm, vốn là ngày rất tốt tự dưng lại tới gây phiền phức cho tao, không muốn ăn thì cút đi, tao đâu cần mày đến dự.”

Sắc mặt Tôn Hạ Chí xanh mét, nhìn thấy dáng vẻ chột dạ này của bà ta, còn có gì không rõ ràng nữa?

Bà ta hoàn toàn thất vọng đối với người chị gái này rồi, gật gật đầu nói được lắm: “Tôi cũng không thèm ăn bữa tiệc mừng này của chị, tôi có ăn cũng chỉ thấy ghê tởm muốn chết thôi!”

Ánh mắt dì quét qua một vòng, dưới sự chú ý của mọi người nâng cao giọng nói: “Tôi không quan tâm thân thể Lâm Phương có vấn đề hay không, nhưng thân thể Lâm Niệm hoàn toàn khỏe mạnh, con bé không có bất cứ vấn đề gì, lần sau còn để tôi nghe ai nói dối thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Nói xong mặc kệ mẹ Lâm ở bên cạnh tức giận đến run người, kéo Lâm Niệm ra ngoài.

Hai người đi không ngừng, bước nhanh đi ra khỏi xưởng nồi hơi, Lâm Niệm được Tôn Hạ Chí đưa tới tiệm cơm quốc doanh.

“Nhà ăn kia nấu mấy món ăn không ngon chút nào, chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn thịt kho tàu chân chính.”