Chu Hồng Hà rất để bụng việc này, ngày hôm sau vừa đến chỗ làm đã nói chuyện ảnh chụp với Tôn Hạ Chí.
“Còn muốn ảnh chụp?”
“Thằng nhóc đó thẹn thùng, mẹ nó nói sợ khi hai đứa gặp mặt nó không biết cách nói chuyện, cho nên dùng ảnh chụp làm quen trước.”
Tôn Hạ Chí nghe xong sắc mặt vui mừng, trong lòng càng ưng ý nhà trai.
Thẹn thùng mới tốt, da mặt mỏng như vậy nhất định sẽ không đi ra ngoài làm loạn, mới thích hợp sinh hoạt lâu dài.
“Vậy được rồi, tôi bớt thời gian trở về tìm xem.”
Trong tay Tôn Hạ Chí không có ảnh chụp riêng một mình Lâm Niệm, vì thế trưa nay lập tức bớt thời gian đến trường học của Lâm Niệm.
Lâm Niệm nghe nói có người tìm cô, chạy chậm ra cửa trường, từ xa đã nhìn thấy Tôn Hạ Chí đứng ở cửa vẫy tay về hướng cô.
“Dì nhỏ.”
Tôn Hạ Chí hỏi: “Ăn chưa?”
Lâm Niệm gật đầu.
“Vậy đi ra ngoài với dì một lát.” Tôn Hạ Chí giữ chặt cánh tay cô.
“Buổi chiều cháu còn một tiết học, cháu đi xin nghỉ trước?”
“Không dùng bao nhiêu thời gian của cháu đâu, không cần xin nghỉ.” Tôn Hạ Chí đi được một đoạn, nói với cô: “Chỉ chụp tấm ảnh, nhanh thôi.”
Lâm Niệm kỳ quái: “Sao tự nhiên lại muốn chụp ảnh?”
“Không có việc gì chẳng lẽ không thể chụp ảnh?”
Lâm Niệm nói: “Ngài cũng biết cháu không thích chụp ảnh mà.”
“Làm gì có cô bé nào không thích chụp ảnh? Cháu không phải không thích, chỉ là không quen thôi.” Tôn Hạ Chí nhìn thoáng qua cô: “Con gái giống như cháu nên tranh thủ còn trẻ chụp nhiều ảnh chút, nếu không sau này già rồi, muốn chụp nữa cũng không đẹp.”
Trường Thị Nhất Trung của Lâm Niệm ở ngay khu trung tâm, đi mấy trăm mét chính là nơi phồn hoa nhất toàn bộ thành phố.
Tôn Hạ Chí kéo Lâm Niệm lập tức đi tới quán chụp ảnh, lúc sắp vào cửa lại dừng lại.
Lâm Niệm còn tưởng rằng dì đổi ý: “Không chụp nữa ạ?”
“Chụp chứ!” Tôn Hạ Chí liếc mắt đánh giá Lâm Niệm từ trên xuống dưới, nói: “Thay một bộ quần áo trước đã.”
Quần áo trên người cháu ngoại gái có quá nhiều mụn vá, mặc như vậy chụp ảnh cho nhà trai xem, nói không chừng sẽ xem thường cô.
Dì suy nghĩ rồi xoay người, kéo Lâm Niệm đi về phía cửa hàng quốc doanh.
Cửa hàng quốc doanh này là cửa hàng lớn nhất thành phố, cửa hàng ở vị trí mặt tiền lớn của ba tầng lầu.
Tôn Hạ Chí kéo người trực tiếp đến chỗ bán quần áo, giữa một đống quần áo màu xám tro, màu xanh dương đậm, dì liếc mắt đã nhìn trúng bộ quần áo thường ngày màu xanh quân đội.
Mua quần áo ở cửa hàng không cần phiếu, nhưng giá cả sẽ đắt hơn một chút.
Tôn Hạ Chí cầm quần áo, Lâm Niệm lấy tiền ra.
“Cháu cất đi!” Tôn Hạ Chí đánh tay cô: “Dì dẫn cháu tới mua quần áo còn để cháu tự trả tiền, vậy dì thành cái gì?”
Lâm Niệm nói: “Cháu có tiền.”
“Có tiền cũng không được, cháu giữ lại sau này từ từ tiêu.” Tôn Hạ Chí kiên quyết không cho cô trả tiền, lấy túi tiền ra đếm 18 đồng đưa cho người bán hàng.
Sau đó nói với Lâm Niệm: “Đi, cháu đi thay quần áo chụp ảnh.”
Bộ quần áo quân đội thường ngày này chia thành hai phần trên dưới, số đo vừa đúng.
Lâm Niệm thay quần áo, kéo kéo vạt áo, có chút mất tự nhiên đi ra.
Tôn Hạ Chí nhìn cô xong ánh mắt sáng bừng lên: “Đẹp.”
Dì đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Niệm, cười nói: “Vừa thay quần áo xong quả thật cả người đều trở nên có tinh thần!”
Lâm Niệm cười hơi thẹn thùng: “Quần áo hơi ngắn.”
“Không ngắn, độ dài như vậy vừa đẹp, dài hơn chút sẽ có vẻ lôi thôi, quần áo bán trong cửa hàng chính là đẹp hơn nhà mình làm, chẳng qua vẫn là Niệm Niệm nhà chúng ta xinh đẹp, người bình thường mặc sẽ không được đẹp như cháu.”
Lâm Niệm bị dì khen đến ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn nhiễm vài phần ửng hồng.
Cô cầm lấy một bím tóc, nhỏ giọng nói: “Dì nhỏ, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Tôn Hạ Chí mới nhớ tới: “À đúng rồi, đi thôi, chúng ta mau đi chụp ảnh.”
Không phải dịp tết hay lễ đặc biệt, việc làm ăn của quán chụp ảnh rất vắng vẻ.