Trong đó mấu chốt nhất chính là giải thích với người khác lý do tại sao thay đổi cô dâu.
Giải thích với bên ngoài như thế nào, Tần Quan Quỳnh sớm đã có tính toán: “Thế chúng ta cứ nói thân thể Lâm Niệm không tốt?”
Tôn Xuân Phương như suy tư gì đó: “Có vấn đề?”
Tần Quan Quỳnh khẳng định suy đoán của bà ta: “Vấn đề gây trở ngại kết hôn, ý bà là phương diện kia?”
“Bà muốn nói…… Không thể sinh?”
Tần Quan Quỳnh cười nhìn bà ta.
“Cái này……” Tôn Xuân Phương hơi do dự, cũng không phải sợ làm hư thanh danh của Lâm Niệm, mà là việc này truyền ra ngoài, người làm mẹ là bà ta cũng bị mất mặt.
Tần Quan Quỳnh thấy bà ta do dự, cũng không nóng nảy: “Bà từ từ ngẫm lại, hoặc có cách gì hay cũng có thể nói ra.”
Tôn Xuân Phương ngược lại nghĩ ra vài cách giải thích, nhưng đều cảm thấy không hợp lý, người khác không nhất định sẽ tin tưởng.
Bà ta có chút động lòng, lại không dám đồng ý ngay bây giờ, chỉ nói trở về thương lượng với trong nhà.
“Được, tôi không nóng nảy.” Thái độ của Tần Quan Quỳnh chắc chắn.
Tôn Xuân Phương thầm mắng bà ta vài câu trong lòng, mang đầu óc rối loạn về đến nhà.
Trong nhà chỉ có một mình Lâm Phương, Lâm Truyền Dân đi làm vẫn chưa trở về.
Lâm Phương biết bà ta đi ra ngoài làm gì, vừa thấy bà ta về lập tức bước tới chào đón: “Mẹ, mẹ với dì Tần bàn bạc thế nào rồi?”
“Con cẩn thận chút.” Một tay mẹ Lâm đỡ cô ta, thoáng do dự rồi nói lời đề nghị của Tần Quan Quỳnh cho cô ta biết.
Lâm Phương nghe xong cảm thấy ý tưởng này quá tuyệt vời: “Chuyện này có gì mà do dự?”
“Nói ra ngoài không dễ nghe.”
“Ai nha mẹ!” Lâm Phương cảm thấy mẹ Lâm suy nghĩ quá nhiều: “Dù sao lần này cũng phải có người chịu thiệt, nói Lâm Niệm không thể sinh, vẫn tốt hơn để người ta nghi ngờ con và Vương Vinh Võ có cái gì, đúng chứ?”
Nếu giữa hai đứa con gái cần phải hy sinh một người, vậy mẹ Lâm nhất định sẽ chọn hy sinh Lâm Niệm.
Trong lòng bà ta đồng ý cách nói của Lâm Phương, nhưng vẫn có chút: “Vậy sau này em gái con sẽ khó gả ra ngoài.”
Mẹ Lâm không muốn hoàn toàn phá hỏng đứa con gái này trong tay mình.
“Tại sao lại khó gả ra ngoài? Những người cần sinh con trai không dễ gả, vậy không phải còn nhà không cần sinh con trai à?”
Lâm Phương nói: “Nói không chừng những nhà đó cho lễ hỏi còn cao hơn nữa kìa.”
Mẹ Lâm chưa nghĩ tới phương diện này, nghe vậy trợn to mắt, vẻ mặt khϊếp sợ.
Bà ta nhìn Lâm Phương một hồi lâu, lòng bàn tay chà xát trên quần áo, miệng mấp máy mấy lần, chậm rãi nói: “Mẹ biết rồi.”
Lâm Phương biết bà ta đây là động lòng, lập tức vui vẻ ra mặt: “Mẹ vậy mẹ cần phải thuyết phục được cha nha, nếu không cha còn tưởng rằng Nhị Nha chịu rất nhiều ủy khuất.”
“Yên tâm đi, cha con sẽ không.”
Sự thật chứng minh mẹ Lâm thật sự hiểu chồng mình, bà ta muốn thuyết phục Lâm Truyền Dân cũng không khó hơn Lâm Phương thuyết phục bà ta bao nhiêu.
Ba người thống nhất ý kiến, ngày hôm sau mẹ Lâm đi trả lời Tần Quan Quỳnh, cũng trong cùng ngày truyền tin Lâm Phương và Vương Vinh Võ kết hôn ra ngoài.
Giống hệt như bọn họ suy đoán, đối với việc đối tượng kết hôn của Vương Vinh Võ đang là Lâm Niệm đột nhiên đổi thành Lâm Phương, phần lớn người đều tỏ vẻ khϊếp sợ.
“Không phải đã nói là Nhị Nha nhà bà à?”
“Cái này……” Vẻ mặt mẹ Lâm khó xử.
“Làm sao, có ẩn tình?” Người khác truy vấn.
Dáng vẻ bà ta không muốn nói, bị hỏi đến phiền mới che che giấu giấu nói một câu: “Thân thể Nhị Nha nhà tôi không tốt lắm……”
“Thân thể không tốt?”
“Chỉ là chút bệnh vặt, không đáng ngại, bác sĩ nói sau này muốn mang thai có khả năng sẽ hơi khó khăn.”
Mẹ Lâm nói úp úp mở mở chứ không chắc chắn: “Nói không chừng sau này điều trị có thể tốt lại.”
Người kia không tin lời mẹ Lâm nói lắm, nếu dễ điều trị như vậy, nhà họ Vương còn đến mức từ hôn đổi đối tượng kết hôn?