Chương 20: Lời Đồn Đại (2)

Bệnh viện vào buổi tối nhàn nhã hơn ban ngày rất nhiều, sau khi bận rộn làm xong việc của mình, mấy bác sĩ y tá tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.

Một đám người trò chuyện chuyện ở nhà, Tôn Hạ Chí thuận thế đề cập đến chuyện tìm đối tượng cho cháu ngoại gái.

“Cháu ngoại gái của bà bao lớn?” Có một nữ bác sĩ hỏi.

“18 tuổi, sắp tốt nghiệp cấp ba. Không phải tôi thổi phồng đâu, vẻ ngoài cô cháu ngoại gái kia của tôi rất xinh đẹp, còn từng được đăng văn chương trên báo chí.”

“Có ảnh chụp không?”

“Có.” Tôn Hạ Chí đã sớm chuẩn bị xong, lấy một tấm ảnh chụp từ trong túi.

Ảnh chụp là năm người chụp chung, một nhà bốn người bọn họ cộng thêm một Lâm Niệm.

“Bà xem người đứng chính giữa phía sau, chính là cháu ngoại gái của tôi.”

Tôn Hạ Chí cầm ảnh chụp đưa một vòng trước mắt mọi người, đắc ý hỏi: “Thế nào?”

Ảnh chụp màu trắng đen, người trên ảnh chụp hơi khẩn trương, nụ cười có vẻ thoáng cứng đờ, quần áo cũng không quá mới.



Nhưng ngoại trừ những điều đó, cô gái vẫn xinh đẹp đến mức thu hút sự chú ý của mọi người.

Gương mặt cô nhỏ hơn hai người bên cạnh một vòng, có chút gầy, đôi mắt rất lớn, mũi cũng rất nhỏ nhắn, độ dày môi vừa vặn, hai bím tóc rũ trước ngực, vừa dày vừa đen.

“Đẹp.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Tôn Hạ Chí khoe hình thấy đã có hiệu quả thì cất đi, một lần nữa bỏ ảnh chụp vào trong túi, tiếp tục thổi phồng tính cách của Lâm Niệm: “Đừng nhìn con bé xinh đẹp như vậy, thật ra tính cách không hề yếu ớt một chút nào hết, làm việc cũng lưu loát, việc nhà bọn họ căn bản đều do con bé làm, từ năm 8 tuổi đã ra vào nhà bếp.”

“Vậy đúng là không tệ.”

Rất nhiều bà mẹ chồng không thích tìm một người vợ quá xinh đẹp cho con trai, nhưng sẽ không từ chối người hiền huệ.

Lập tức có một y tá tên Chu Hồng Hà nói: “Cạnh nhà tôi thật ra có một cậu nhóc rất xứng với cháu ngoại gái nhà bà.”

Tôn Hạ Chí hỏi: “Như thế nào?”

“Cậu nhóc đó lớn hơn cháu ngoại gái nhà bà hai tuổi, cha làm ở xưởng chế biến thịt, mẹ ở trạm thực phẩm, năm nay cha nó định về hưu, chuẩn bị nhường công việc lại cho con trai.”

“Ai u cậu này không tồi nha!”



Tôn Hạ Chí quả thật cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ, công việc ở xưởng chế biến thịt rất tốt, trong nhà sẽ không thiếu thịt ăn!

Điều kiện này vừa xuất hiện, trong lòng dì vừa lòng đến sáu phần, nhưng còn muốn hỏi thêm: “Vẻ ngoài cậu ấy thì sao? Phòng ở bao lớn?”

“Đương nhiên không kém, vẻ ngoài cậu nhóc đó rất có tinh thần, vóc dáng cao khoảng chừng này!” Đồng nghiệp dì hơi nhón chân khoa tay múa chân: “Phòng ở cũng không nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, khoảng hơn bốn mươi mét vuông, đến lúc đó sinh con còn có thể tách thêm một phòng từ phòng khách.”

Các diều kiện đều khá tốt, Tôn Hạ Chí thậm chí muốn cho hai người gặp mặt ngay lập tức.

Dì đè nén sự gấp gáp trong lòng, nói với đồng nghiệp: “Vậy làm phiền bà hôm nào rảnh đi hỏi thăm giúp tôi?”

“Được, lần sau tôi nghỉ trở về sẽ nói.” Đồng nghiệp cũng rất vui lòng khi làm việc này, nếu thành công bà ấy còn có thể lấy một phần quà làm mai.

Bên này Tôn Hạ Chí đang vội vàng tìm đối tượng cho cháu ngoại gái, mà bên kia, Lâm Niệm cũng thành công dọn từ trong nhà ra ngoài.

Cùng ngày cô chuyển nhà, chuyện kết hôn của Lâm Phương và Vương Vinh Võ có tiến triển. Mẹ Lâm đồng ý mua cho Lâm Phương một máy may làm của hồi môn, cộng với hai cái chăn mền, yêu cầu nhà họ Tần ít nhất phải mua cho Lâm Phương một đồng hồ, làm sáu bộ quần áo, lại cho 120 đồng tiền lễ hỏi.

Nhà họ Vương không thiếu tiền, phía trước vắt chày ra nước chỉ bởi vì ghê tởm người nhà họ Lâm, hiện giờ mẹ Lâm bằng lòng lùi một bước, bọn họ cũng không quá phận, không mặc cả nữa, cứ vậy nói đồng ý.

Ngày kết hôn được chọn vào tháng bảy, trước đó hai nhà còn không ít chuyện phải xử lý.