Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, khả năng Lâm Niệm thay đổi thái độ không lớn lắm, cho nên bà ta phải chiếm ưu thế trước khi con nhỏ chết tiệt kia nói lung tung, tốt nhất là huỷ hoại thanh danh cô, đến lúc đó xem còn ai dám tin tưởng cô.
“Mẹ.”
Mắt thấy bà ta ngồi xuống xong bắt đầu gào, Lâm Niệm khom lưng kêu một tiếng, nói ở bên tai bà ta: “Bây giờ ngài quậy thành như vậy, chờ Lâm Phương lớn bụng phải giải thích như thế nào đây?”
Mẹ Lâm giống như máy móc bị ấn nút tắt, nháy mắt không còn tiếng vang.
Lâm Phương đoán được tính toán của mẹ, đang ở trong lòng khuyến khích cổ vũ bà ta, đợi nửa ngày cũng không nghe được giọng nói của mẹ cô ta.
Cô ta kêu một tiếng: “Mẹ?”
Chỉ thấy mẹ Lâm trừng to đôi mắt nhìn qua.
Đôi mắt kia trừng quá lớn, tròng mắt trợn trừng giống như ếch xanh, trên đó che kín tơ máu, có vẻ hơi dọa người.
Lâm Phương theo bản năng né tránh, hơi hít vào một hơi hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?”
Mẹ Lâm bò dậy từ trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm con gái lớn, dùng giọng nói nghẹn ngào hỏi: “Con cùng với Vương Vinh Võ đã bao lâu rồi?”
Lâm Phương không muốn trả lời vấn đề này, dù cho cô ta không biết xấu hổ, nhưng vẫn biết thẹn thùng.
“Mẹ hỏi cái này làm gì?”
“Nói mẹ biết!”
Giọng điệu mẹ Lâm nghiêm khắc.
Từ trước đến nay bà ta luôn dịu dàng nhỏ nhẹ với cô ta, rất ít khi dùng giọng điệu hung ác như thế.
Lâm Phương nghe xong trong lòng ủy khuất: “Mẹ, có phải mẹ cũng khinh thường con hay không.”
“Mẹ hỏi con mấy tháng?!” Mẹ Lâm gầm lên.
Lâm Phương bị dọa đến cổ co rụt lại, không dám làm ra vẻ nữa, ăn ngay nói thật: “Ba, ba tháng.”
Ba tháng!
Trong đầu mẹ Lâm vang lên một tiếng đùng, ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Kinh nguyệt tháng này của con đã tới chưa?”
Lâm Phương nhớ lại, suy nghĩ nửa ngày mới lắc đầu.
Nhưng cũng không cảm thấy có việc gì kỳ lạ, từ trước đến nay kinh nguyệt của cô ta vẫn luôn không đều đặn.
“Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy, không phải đang lo lắng con mang thai đi?”
Cô ta vui cười hỏi, nói xong lại phát hiện sắc mặt mẹ mình không trở nên tốt hơn.
“Mẹ……” Bản thân Lâm Phương cũng hơi hoảng: “Không thể nào, con không có cảm giác.”
Lâm Niệm thản nhiên mở miệng: “Không phải hôm nay chị mới nôn sao?”
“Đó là tao bị cảm lạnh!” Lâm Phương liếc Lâm Niệm một cái: “Còn nói bậy nữa tao xé miệng mày giờ!”
Lại quay đầu trấn an mẹ Lâm: “Mẹ ơi, mẹ đừng tin nó.”
Mẹ Lâm vẫn như cũ không yên tâm.
Hiện giờ đã là giữa tháng sáu, bà ta nhớ rõ tháng trước kinh nguyệt của con gái lớn đến vào đầu tháng, còn làm dơ khăn trải giường.
Trước giờ dù muộn như thế nào, cũng chưa từng muộn đến một tháng rưỡi!
Mẹ Lâm có linh cảm không tốt lắm, trái tim thình thịch thình thịch đập cực nhanh, bà ta thấy cảnh vật trước mắt đều đang đong đưa, trong đầu vang lên tiếng ong ong, cảm giác như hít thở cũng không thông.
Bà ta nghẹn đến mức cổ đỏ bừng, nửa ngày mới hít mạnh một hơi, ném một cái đánh về phía Lâm Phương, khóc lóc nói: “Con đây là muốn mạng mẹ à!”
Chưa kết hôn đã có thai là chuyện mất mặt nhất ở thời đại này, nếu việc này truyền ra ngoài một nhà bọn họ còn sống như thế nào đây!
Mẹ Lâm vừa khóc vừa đánh Lâm Phương, Lâm Phương bị cảnh bà ta khóc làm cho hốt hoảng, mấy lời an ủi mình cũng không còn tác dụng, cô ta bắt đầu lung lay đứng cũng không vững.
“Mẹ……” Cô ta vuốt bụng mình, sắc mặt mờ mịt: “Không có khả năng đi?”
Không biết có phải do tâm lý hay không, Lâm Phương lại cảm thấy dạ dày đang cuộn lên, từng đợt buồn nôn truyền đến.
Cô ta nhịn không được nôn vài cái, lại không nôn ra được cái gì.
Nôn xong, sắc mặt hai mẹ con càng thêm u ám.
Lâm Phương còn chưa kết hôn, không dám đi bệnh viện làm kiểm tra, mẹ Lâm dẫn cô ta đi bắt mạch ở chỗ một lão trung y.