Chương 11: Uy Hϊếp (2)

“Không thể nào!” Mẹ Lâm kiên quyết phản đối, nói xong nhìn thấy chồng mình cắn chặt khớp hàm, lại bổ sung một câu: “Nhà họ Vương bên đó chỉ có một bảo bối cục cưng, có thể nỡ đưa nó xuống nông thôn?”

Lâm Truyền Dân hừ một tiếng.

“Còn nữa, nếu thật sự ép Vương Vinh Võ xuống nông thôn, vậy nhà họ Vương có thể tha cho chúng ta sao? Đừng quên Vương Trọng Khôn chính là người lãnh đạo trực tiếp của ông đó!”

“Chẳng lẽ ông ta còn dám đuổi việc tôi?”

“Có đuổi hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn ông ta sẽ gây khó khăn cho ông.”

Lâm Truyền Dân dần im lặng.

“Mọi chuyện đã thành như vậy, cách tốt nhất chính là thuyết phục Nhị Nha, để Vương Vinh Võ và Phương Phương kết hôn.”

Lâm Truyền Dân vẫn không nói chuyện, nhưng mẹ Lâm biết thái độ của chồng chứng tỏ ông ta đã dao động.

Rốt cuộc thể diện có quan trọng như thế nào, cũng không quan trọng bằng công việc, thất nghiệp thật sự có thể đói chết người.

“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ông đi thuyết phục Nhị Nha, nó nghe lời ông nhất mà.”

Mẹ Lâm lôi kéo cánh tay chồng: “Muộn vậy rồi, ngủ thôi.”

Lại nháy mắt với Lâm Phương, để cô ta ngủ một giấc thật ngon.

Lâm Truyền Dân tùy ý vợ kéo ông ta ra ngoài, một lần nữa nằm đến trên giường của mình.

Sáng hôm sau, Lâm Truyền Dân dậy rất sớm, mẹ Mẹ Lâm cũng thức dậy cùng ông ta, chờ ông ta rửa mặt xong mới đưa qua hai đồng tiền.



“Đi tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng mang qua cho Nhị Nha đi.”

Tuy rằng bà ta chán ghét đứa con gái này, nhưng vẫn biết loại thời điểm này phải cho chút chỗ tốt.

Lâm Truyền Dân im lặng tiếp nhận, chạy xe ra ngoài.

Ông ta mua mấy cây bánh quẩy và trứng luộc nước trà ở tiệm cơm quốc doanh, lúc đến ký túc xá bệnh viện thì thấy Lâm Niệm đang chuẩn bị ra ngoài.

“Cha.” Lâm Niệm dừng bước chân.

“Nhị Nha.” Lâm Truyền Dân miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chuẩn bị ra ngoài à?”

“Dạ, phải đi học.”

Lâm Niệm lấy sách, chờ Lâm Truyền Dân trình bày ý đồ đến đây.

Lâm Truyền Dân đứng ở đối diện con gái, những lời ấp ủ cả đêm như thế nào cũng nói không nên lời.

“Đã ăn sáng chưa?”

Ông ta nghẹn nửa ngày, chỉ hỏi ra được một câu như vậy.

Lâm Niệm gật đầu nói ăn rồi.

“Cha có mua bánh quẩy cho con, con để dành giữa trưa ăn đi.” Lâm Truyền Dân đưa đồ ăn cho con gái: “Cái kia…… Tối nay con có trở về nhà không?”



Lâm Niệm nhìn ông ta một hồi lâu, gật đầu.

Một cái ký túc xá của dì nhỏ có ba người ở, cô ngẫu nhiên ở một hôm thì được, muốn ở lâu dài nhất định là không được.

Lâm Truyền Dân à một tiếng, như là nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì, con đi học đi, buổi tối trở về sớm một chút.”

“Dạ.”

Hôm nay Lâm Niệm trở về muộn hơn ngày thường một chút, lúc cô trở về vậy mà Lâm Phương cũng có ở nhà.

Lâm Phương nhìn thấy cô, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là sợ hãi, sau đó như đã nghĩ thông suốt điều gì, thái độ trở nên kiêu căng tự đắc.

“Cha đã nói chuyện với mày rồi đi.”

Lâm Niệm nhìn thẳng, không để ý tới cô ta, đi đến bàn học ngồi xuống, bắt đầu làm bài tập.

Hiện giờ hệ thống giáo dục đang lâm vào trạng thái nửa tê liệt, bọn học sinh trầm mê làm vận động, không được mấy người nghiêm túc đọc sách, giáo viên cũng gần như mặc kệ bọn họ.

Bài tập của Lâm Niệm là được thầy cô sắp xếp thêm, cô học tập tốt, các giáo viên không nỡ từ bỏ hạt giống tốt như cô, thường lén lút cho cô thêm bài tập, hy vọng cô đừng từ bỏ học tập.

Cô làm lơ khiến Lâm Phương có chút bực bội.

“Ê! Mày không đi nấu cơm à?”

Lâm Phương hỏi, qua một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời, lại đẩy cô một cái: “Tao đang nói chuyện với mày đó, mày bị điếc hả?”

Lâm Niệm bị đẩy đến thân thể nghiêng ngả, bút vẽ ra một vết mực thật dài trên giấy.