Chương 27-3: Tam thẩm ngoại truyện
Ta hận Dương Thiệu Đường tên khốn khϊếp này, kể từ khi gả cho hắn, ta chưa có được một ngày thư thái. Ta rất hoài nghi ở trong lòng hắn, trừ bỏ cháu gái Dương Trí Huệ, có thể có những người khác không, thậm chí là nữ nhi ruột của hắn. Hắn cả đời này cũng giống với Nhị bá, cơ hồ đều vì chất nữ nghe nói là số mệnh quý trọng mà tính toán. Nàng khóc, bọn họ buồn; nàng cười, bọn họ vui mừng.
Thiên Dụ năm thứ chín, trong phủ cô cô truyền đến tin vui, nói Đại biểu ca mới có một nữ nhi. Phụ thân cao hứng liền thưởng lớn cho người báo tin, còn phản ứng của mẫu thân thì chính là vui sướиɠ khi người gặp họa. Ta biết, mẫu thân và cô cô luôn bất hòa, hai người bọn họ ngoài sáng, trong tối đều khắp nơi so tài...... Thai đầu của đại tẩu ta là nhi tử, đại biểu ca lại sinh một nữ nhi, ván này, mẫu thân thắng đi.
Sau đó, trong phủ cô cô lần lượt truyền ra tin tức về cô bé này, nói gì mà khi ra đời đúng lúc thiên hữu dị tượng, rồi pháp sư nói số mệnh quý trọng, cái gì mà xinh đẹp, cái gì mà sớm thông tuệ...... Ta xem thường, quỷ thần nói cho cùng đều là trò lừa bịp gạt người. Xinh đẹp ư? Hừ! Thiên hạ thiếu gì nữ tử xinh đẹp. Về phần sớm thông minh, thì đứa bé năm tuổi thì có thể biết được chuyện gì chứ?
Về sau, cô cô phái người tới cửa cầu hôn, muốn để ta gả cho tam biểu ca. Mẫu thân kiên quyết không đồng ý, cả phụ thân và ta đều rất vui mừng. Kể từ sau lần gặp qua tam biểu ca lúc mười tuổi, trong lòng ta luôn tâm tâm niệm niệm, đến nằm mộng cũng muốn trở thành tân nương của huynh ấy. Sau một hồi quanh co, mẫu thân cuối cùng cũng nhả ra đồng ý hôn sự này. Đêm trước hôm xuất giá, mẫu thân tìm ta nói chuyện, Người nói tam biểu ca không thích hợp với ta, bảo ta về sau đừng có hối hận.
Lễ cưới vô cùng to lớn và long trọng, ở trong tân phòng, cõi lòng ta đầy đợi mong, chờ tam biểu ca tới vén khăn voan đỏ, cùng uống rượu hợp hoan, kết làm phu thê, từ nay về sau nắm tay nhau cả đời. Thế nhưng, đợi thẳng đến giờ tý lúc đêm khuya (khoảng 0-2h sáng nhé), tam biểu ca vẫn không hề xuất hiện. Ta có chút hờn giận, liền bảo thị mẫu đi tiền thính xem tiệc rượu đã tan chưa. Thị mẫu quay về đáp, tiệc đã sớm tan. Ta hỏi tam biểu ca người đâu. Thị mẫu ấp úng nửa ngày mới đáp tam công tử đi dỗ Tôn tiểu thư ngủ rồi.
Đêm tân hôn, một mình ta trong phòng rơi lệ đến lúc trời sáng. Sau đó, ta gặp được nữ hài tên Trí Huệ này, nhất thời phải trố mắt ra, chỉ cảm thấy người trước mặt đang hành lễ với ta chính là tiểu tiên nga rơi xuống trần gian, tóc của nàng đen tuyền đổ xuống như thác nước, sơn mi thủy nhãn, cười nói tự nhiên, trong bụng không khỏi thầm than thế gian lại thật có một nữ hài xinh đẹp như vậy.
Chỉ có điều, loại này hảo cảm cũng không kéo dài được bao lâu, trong những ngày tiếp theo, ta dường như vô cùng khó khăn để được gặp tam biểu ca một lần. Sai người đi tìm, tam biểu ca cơ hồ đều là đang bồi cô cháu gái này, cùng nàng ăn cơm, cùng nàng chơi đùa, cả khi nàng ngủ trưa cũng đều ở bên nhìn, chỉ sợ người làm tay chân long ngóng sẽ đánh thức nàng. Ta tìm cô cô khóc lóc kể lể uất ức, không ngờ bị trách cứ một trận, nói Trí Huệ không có cha mẹ thương yêu, làm thúc thúc tự nhiên muốn quan tâm nhiều hơn......
Ngày qua ngày, Trí Huệ dần lớn lên, oán hận của ta cũng ngày càng sâu hơn. Ta chán ghét cô bé này, chán ghét mỹ mạo của nàng, chán ghét nàng hiểu chuyện, chán ghét hơn nữa nàng thiên phú thông tuệ...... hết thảy của ta đều chán ghét. Có lúc, nhìn Nhị bá đối với nàng hỏi han ân cần, ta sẽ hả hê nhìn trộm Nhị tẩu, thầm nói ngươi có con trai có con gái thì thế nào chứ, trong lòng Nhị bá quan trọng nhất vẫn là chất nữ bảo bối của hắn nha.
Nhưng làm người ta thất vọng chính là, ta chưa bao giờ thấy trên gương mặt bình bình của Nhị tẩu có sự không vui, nét mặt nàng nhìn Trí huệ cũng như đang nhìn nữ nhi của mình vậy, tràn đầy từ ái cùng ấm áp. Ta thật không hiểu, Trí Huệ là chất nữ dù ưu tú hơn nữa thì cũng là cách một tầng bụng, làm sao so được với cốt nhục của mình hoài thai mười tháng khổ cực sinh dưỡng chứ?
Thị mẫu khuyên ta mở lòng ra, bảo ta thử tiếp nhận và yêu thích Trí Huệ, giống như Nhị tẩu đối với Trí Huệ vậy, nói có như vậy mới có thể giành được sự cảm kích và sủng ái của phu quân. Ta không cam lòng, hạnh phúc của ta sao lại phải dựa vào việc lấy lòng một cô bé mới có thể đạt được cơ chứ?
Một lần, Trí Huệ đến tìm Tam biểu ca, ta lấy một lý do đường hoàng mà cự tuyệt nàng vào cửa. Nhìn bóng lưng tiểu nha đầu yên lặng rời đi, trong lòng ta thoải mái vui mừng tới cực điểm, trở lại nội thất liền cất tiếng cười vang, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Thị mẫu lắc đầu than thở, nói ta cứ tùy hứng như thế, làm sao có thể làm vừa lòng trượng phu đây? Ta xem thường, chẳng lẽ tiểu nha đầu đó còn dám đi tố cáo sao?
Hôm sau trời vừa sáng, ta còn chưa rời giường, Tam biểu ca đã đùng đùng tức giận đi vào, không nói gì đã tát ta một cái, cảnh cáo ta nếu còn dám làm khó Huệ Niếp, thì chờ mà lấy hưu thư đi (thư bỏ vợ nhé). Ta vừa giận vừa thấy nhục nhã, nước mắt tuôn trào, thị mẫu lại lần nữa khuyên ta nên thân cận Trí Huệ hơn.
Thân cận? Thật nực cười, ta hận không thể bóp chết được nàng ta.
Ta lần nữa đi tìm cô cô khóc lóc kể lể, không thể nghĩ đến lại bị trách cứ một hồi. Cô cô nói ta lòng dạ hẹp hòi, ngay cả chất nữ số khổ cũng không thể dung (bao dung)...... số khổ? Một người cứ như vậy được ngàn vạn sủng ái là nữ hài cơ khổ sao? Trong giây lát đó ta liền cảm thấy hành động của mình giống như trò cười vậy.
Một nữ hài chưa đủ mười tuổi cho tới bây giờ đều rất quy củ lễ độ, nói chuyện đến giọt nước cũng không lọt, hành sự ổn trọng, có trước sau, thi văn lễ nhạc đầy bụng...... Nàng ta không phải là một nữ hài bình thường, ta bắt đầu tin tưởng trên đời có yêu tinh, chỉ có yêu tinh mới có thể hoàn mỹ như thế, chỉ có yêu tinh mới có thể cứ như vậy mà mê hoặc trái tim, tâm trí tất cả mọi người.
Sau khi nhận thức được điểm này, ta không hề cố ý nhằm vào Trí Huệ nữa, người đời đều say, chỉ mình ta là tỉnh, ở một bên yên lặng quan sát nàng ta, thỉnh thoảng cùng nàng ta nói hai câu thử dò xét ý tứ. Nhưng là, một ngày trôi qua, một năm trôi qua, ta vẫn không thể bắt được điểm sơ hở (chứng minh) nữ oa này chính là yêu tinh. Nàng như trước hoàn mỹ không chê vào đâu được, ta hâm mộ, ta ghen tỵ, ta hận......
Sau đó, nàng ta phải dẫn Trí Duệ đi Vân Châu, ta mới biết nguyên tổ nghiệp Dương gia ở nơi nào. Ta đi tìm cô cô, nói gia nghiệp lớn như vậy sao có thể giao vào tay một tiểu thư khuê các không rành thế sự? Nàng mới có mười ba tuổi a. Cô cô cười thần bí, nói với ta, hãy chờ xem, nàng nhất định có thể quản lí tốt.
Ta không tin, bắt đầu chăm chỉ chạy sang viện của chi thứ hai, mỗi tháng Trí Huệ sẽ viết cho Nhị tẩu một phong thư, ta muốn thông qua sự thật chứng minh là mình đúng. Nàng ta có thông tuệ đi nữa bất quá cũng chỉ là một cô nương mười ba tuổi mà thôi, bảo có thể viết mấy thủ thơ từ tuyệt cú, thì ta tin; còn nói có thể quản tốt thôn trang, rừng núi cùng ngàn mẫu ruộng? Ta không tin, ta muốn nhìn xem chuyện cười của nàng ta.
Vậy mà ta lại phải thất vọng, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Nhị tẩu biểu tình ‘ nhà có trưởng nữ sắp trưởng thành ’, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta thật sự có năng lực như vậy sao? Ta hỏi Nhị tẩu có thể cho ta xem thư của Trí Huệ một chút được không. Nhị tẩu cười ý vị thâm trường, nói dĩ nhiên là được.
Lối chữ khải trâm hoa hoa mĩ, kể chuyện sinh động mà tỉ mỉ, miêu tả lại cuộc sống của nàng ta tại Vân Châu hết thảy như thể đang diễn ra ở trước mắt vậy. Nàng ta nói nàng ta mang theo Trí Duệ trải nghiệm cuộc sống, từ nuôi nhốt gia súc gia cầm, đến thâm nhập đồng ruộng tự mình cấy mạ cắt cỏ, rồi đến trèo núi lội sông hái thuốc câu cá......
Ta hình dung ra mọi thứ, tưởng tượng thấy Trí Duệ trưởng thành là một thiếu niên tài mạo tuấn tú như thế nào dưới sự dạy dỗ của nàng ta, đảo mắt nhìn lại Trí Nhân vẫn chảy nước mũi kè kè bên cạnh, ta lần đầu tiên hoài nghi bản thân mình có lẽ đã sai lầm thật rồi.
Ta ôm may mắn, hỏi Nhị tẩu nông trang tá điền cùng tôi tớ nhiều như vậy, Trí Huệ còn nhỏ tuổi lại có thể áp chế được sao?
Nhị tẩu cười cười không lên tiếng, lại lấy ra một phong thư đưa ta.
Xem xong, ta khϊếp sợ một lúc lâu không nói nên lời, tâm tư kín đáo như thế, mánh khóe cao chiêu như vậy......
Nàng ta, có lẽ đúng như lời đồn đãi, trời sinh bất phàm,
Nhị tẩu hỏi ta còn muốn xem tiếp không? Ta lắc đầu, không cần.
Nhị tẩu thâm ý nói, Trí Huệ là một đứa bé ngoan, bảo ta không cần phải lo lắng cho nàng.
Ta cười nhạt, chua xót khôn kể. Trên đường trở về, Trí Nhân khóc rống lên kêu đói, lần đầu tiên ta đánh nó không chút nương tay.