Tần Thu Uyển bừng tỉnh, phát hiện mình đang ngồi bên cạnh một cái bàn.
Mà đối diện cái bàn là Trương Phinh Đình một thân hồng y đang đứng.
Nàng ấy vừa thành thân một tháng thì chết, xem như còn trong tân hôn, một thân y phục này trông đặc biệt vui mừng. Lúc này trên mặt nàng ấy không còn vẻ oán hận như ban đầu gặp Tần Thu Uyển, hai hàng huyết lệ cũng không còn nữa.
“Thì ra là vậy.” Vẻ mặt nàng ấy thoải mái: “Nương nhất định thấy ta bị Lâm Cầm Hề mạo danh thân phận rồi hại chết mới đau lòng như thế.” Nàng ấy hành lễ với Tần Thu Uyển: “Cảm tạ ngươi đã thay ta hiếu thuận với nhị lão.”
Bóng dáng nàng ấy dần dần mờ nhạt, hóa thành một làn khói, bay về phía Tần Thu Uyển.
Mà chiếc bình trên tường cũng đầy một chút ở phần đáy, Tần Thu Uyển có dự cảm, nếu chiếc bình được đựng đầy có lẽ sẽ có bất ngờ cho nàng.
*
Lần nữa mở mắt ra, trước mắt nàng là một mảnh đỏ tươi, bên tai là âm thanh hô to chúc mừng “Tân lang khêu khăn trùm đầu, trăm năm vừa lòng đẹp ý.”
Chữ “ý” vừa dứt, đột nhiên trước mặt bừng sáng.
Tần Thu Uyển ngước mắt liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đứng trước mặt, từ một thân y phục phụ kiện có thể thấy là gia cảnh không tồi, bài trí trong phòng cũng rất tinh xảo.
“Uống rượu giao bôi, trường trường cửu cửu.”
Hai chén rượu giao bôi được đưa tới trước mặt hai người, nam tử không kiên nhẫn: “Ra ngoài.”
Tùy tùng bên cạnh lập tức lấy ra hồng bao, hỉ bà sửng sốt, cảm thấy thế gia công tử này không kiên nhẫn với những lễ nghi rườm rà này. Dù sao cũng đã lấy được bạc, cũng không nhất thiết phải đối nghịch với người ta làm gì, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
“Nàng không biết uống rượu, rượu này cứ miễn đi.” Nam tử không nhìn nàng, dặn dò hạ nhân: “Đem cho phu nhân chút đồ ăn.” Lại quay lại dặn dò nàng: “Bên ngoài khách khứa nhiều, lát nữa ta có thể uống say. Nàng không cần đợi ta, ngủ sớm chút.”
Cách nói có thể khá ân cần, nếu giọng nói của hắn không lạnh lùng như vậy.
Tần Thu Uyển mặc dù không có kí ức nhưng nàng biết mục đích mình đến đây. Rất rõ ràng, vị nguyên thân này hôm nay vừa thành thân, có lẽ lại là một người chết oan.
Bụng trống rỗng, Tần Thu Uyển cũng không khách khí, phân phó hạ nhân lui ra, bản thân ngồi bên bàn chuẩn bị dùng bữa.
Vừa định nhân tiện tiếp thu kí ức thì cửa đã bị người ta đẩy ra, một nhóm người ăn mặc xinh đẹp cười duyên đi vào.
Nhìn cách ăn mặc chắc là phu nhân nhà giàu.
Sau khi vào cửa nhìn thấy Tần Thu Uyển ngồi trước bàn, trêu chọc nói: “Tân nương của chúng ta đói rồi sao?”
Có người cười nói: “Thanh Văn của chúng ta thú thê rồi đúng là không giống trước nữa, biết ân cần hơn rồi.”
“Phải vậy chứ, nam nhân đối tốt với nữ nhân, trước giờ đều không cần ai dạy. Chỉ cần gặp đúng người tự nhiên sẽ hiểu được những thứ này.”
...
Một đám nữ nhân liên tục khen ngợi, nữ nhân đứng đầu khoảng ba mươi tuổi, cười nói: “Các ngươi dừng lại chút, làm dọa đệ muội của ta rồi.”
Nàng ấy bước lên một bước, kéo tay Tần Thu Uyển, nhiệt tình nói: “Đệ muội, ta là tẩu tử của muội.” lại chỉ những người bên cạnh giới thiệu, ngoại trừ một người là thẩm thẩm, còn lại đều là biểu tẩu và biểu muội.
Tần Thu Uyển hiểu rõ nơi này có lẽ có tục nữ quyến trong nhà tới bồi tân nương.
“Sau này, chúng ta là người một nhà. Muội có gì cần giúp đỡ, hoặc là không biết gì đều có thể tới tìm tẩu.” Người tự xưng là tẩu tử vô cùng nhiệt tình.
Trước mặt nhiều người như vậy, Tần Thu Uyển không tiện tiếp lời, may mà nàng là tân nương, chỉ cần giả bộ thành bộ dáng ngại ngùng là được.
Náo nhiệt khoảng nửa giờ, tẩu tử Cao thị bắt đầu đuổi người, bản thân mình đi cuối cùng, dặn dò nói: “Đệ muội, sau này chúng ta là người một nhà, muội và Thanh Văn là phu thê, có việc gì thì thương lượng, không cần vì mấy lời của người ngoài mà xa cách với người trong nhà mình.”
Lời này thoạt nghe có vẻ không có ý gì.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lại thấy có chỗ không hợp lý.
Tần Thu Uyển giả bộ cái gì cũng không biết, mỉm cười tiễn nàng ấy ra ngoài.
Nhóm người ồn ào rời đi, Tần Thu Uyển lại kêu hạ nhân ra ngoài, lúc này mới đóng cửa.
Trong phòng yên lặng lại, nàng nhắm mắt.
Nguyên thân là Chu Nguyệt Như, sinh ra tại An quốc ở biên giới phía Nam trong Chu thị, là một gia đình thế gia vọng tộc.
Chu gia sớm nhất bắt nguồn từ triều trước, xuất hiện không ít nhà nho có tiếng. Chu Nguyệt Như từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách, cũng là tài nữ có tiếng. Gia phong Chu gia rất nghiêm khắc, nữ nhi được nuôi dạy đều hiền lành đức hạnh, các thế gia và danh môn đều lấy việc lấy được nữ nhi Chu gia làm vinh hạnh.
Trong nhà Chu Nguyệt Như tỷ muội rất nhiều, mặc dù có chút đấu đá với nhau nhưng đều là tiểu tâm tư của nữ nhi gia, không ảnh hưởng tới đại cục. Năm mười lăm tuổi, Hộ quốc Hầu phủ trong kinh thành tới cửa cầu thân.
Ba vị công tử Hầu phủ tuổi trẻ thành danh, tài năng xuất sắc. Nhị công tử còn là phò mã của công chúa, Chu gia thích nhất là người đọc sách, mặc dù kết thân với Hầu phủ bị nói bám vào quyền quý nhưng Chu gia cho rằng thành giả tự thanh, không muốn bỏ qua người nữ tế Liễu Thanh Văn này nên bèn đồng ý mối hôn sự này.
Biên giới phía Nam cách kinh thành trăm dặm, nói xa không xa, nói gần cũng không gần. Ít nhất, trước khi Chu Nguyệt Như thành thân, chưa từng tới kinh thành bao giờ, chỉ cách bình phong nhìn Liễu Thanh Văn tới cửa cầu thân một lần.
Hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối, Chu Nguyệt Như vốn cho rằng gả xong dù không phu thê tương thân, ít nhất cũng có thể tương kính như tân. Đáng tiếc, lần gả này, Chu Nguyệt Như mới biết như thế nào là nước sôi lửa bỏng... cuối cùng mất đi tính mạng.
Biết được những việc này, Tần Thu Uyển cũng không đợi nữa, ngồi trước bàn trang điểm tháo búi tóc rườm rà, tắm rửa xong rồi đi ngủ.
Giấc ngủ này ngủ đến sáng sớm hôm sau.
Liễu Thanh Văn bên cạnh đã dậy rồi, đang mặc y phục, thấy nàng tỉnh dậy, thúc giục nói: “Phu nhân nhanh dậy đi, sắp tới giờ kính trà rồi.”
Bây giờ trời đã sáng rỡ, đúng là sắp không kịp rồi. Ở gia đình như Hầu phủ, tân nương đến muộn sẽ rất thất lễ.
Tần Thu Uyển đứng dậy mặc y phục, ngồi trước bàn trang điểm đợi nha hoàn búi tóc, tùy tiện hỏi: “Phu quân, đêm qua chàng về lúc nào vậy?”
Liễu Thanh Văn cười: “Gần giờ tý. Lúc đó ta gọi nàng, kết quả nàng không để ý đến ta.”
“Là thϊếp không phải.” Trong lòng Tần Thu Uyển cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ hối lỗi: “Lúc trước thϊếp cảm thấy thành thân là một chuyện rất khiến người ta mong chờ, nhưng đích thân trải qua mới biết, đẹp thì đẹp nhưng cũng rất mệt.”
Giọng nói nàng nhẹ nhàng, giọng điệu hài hước, trong lòng Liễu Thanh Văn dường như có gì đó, cũng nhịn không được mà cười: “Lát nữa kính trà xong, nàng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cũng xem như ân cần.
Người Liễu gia khá nhiều, thậm chí còn có thân thích gần, như cô nãi nãi mấy đời của Liễu gia hôm qua còn chưa rời đi, đợi sáng hôm nay cùng làm quen.
So với Lý gia thì Liễu gia rõ ràng hiển hách hơn, cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì bên ngoài cũng sẽ không làm khó tân nương Chu Nguyệt Như.
Kính trà cũng xem như thuận lợi, Liễu Thanh Văn rất nhanh liền cáo biệt mọi người, dẫn Chu Nguyệt Như ra cửa.
Vừa ra ngoài viện liền có người chào hỏi, muốn nói lại thôi: “Công tử...”
Liễu Thanh Văn hơi gật đầu, quay đầu nhìn Tần Thu Uyển: “Phu nhân, ta có chút chuyện, sẽ nhanh chóng về với nàng.”
Nói chuyện dễ nghe như vậy, Tần Thu Uyển chỉ cười: “Chàng bận chuyện của chàng đi, không cần lo cho ta.”
Ánh mắt Liễu Thanh Văn dịu dàng: “Phu nhân ân cần như vậy, quả nhiên là nữ nhi Chu gia.”
Tần Thu Uyển cười không nói, nhìn hắn ta rời đi. Bản thân dẫn nha hoàn trở về viện.
Vừa đi không xa, liền bị người ta chặn lại, là một cô nương xinh đẹp mặc hồng y, nhìn kiểu tóc có lẽ là chưa thành thân.
“Biểu tẩu, biểu ca đi đâu rồi?”
Đây là Hạ Tiêm Tiêm biểu muội của Liễu Thanh Văn, lúc nãy kính trà có nhìn thấy.
Tần Thu Uyển lắc đầu: “Không biết.” lại bổ sung: “Chuyện bên ngoài của nam nhân, ta không tiện hỏi nhiều.”
Hạ Tiêm Tiêm: “...” Nữ nhi Chu gia hiền lành đức hạnh, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vẻ mặt nàng ấy một lời khó nói hết, nhắc nhở nói: “Biểu tẩu, hai người là phu thê, phải hiểu nhau, nếu tẩu hỏi có lẽ biểu ca sẽ nói cho tẩu.”