Phu thê Lý gia có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình vậy mà lại bị đánh!
Nhưng gậy là thật, đau đớn cũng là thật. Lý mẫu đau đến mức suýt nữa ngất đi, trong lúc mơ màng dường như còn nghe thấy một tiếng răng rắc nứt xương. Bà ta thật sự sợ mình sẽ bị đánh chết, vội vàng hô to cầu xin tha thứ: "Cầm Hề… Cứu ta…"
Lý phụ bên cạnh nghe thấy thê tử cầu cứu, lập tức nhắc nhở: "Nàng ta ở ngay bên trong... A… Sao lại không biết chúng ta đang bị đánh…" Rõ ràng là giả mù.
Thậm chí càng tệ hơn là nàng ta cố ý để người ta đánh bọn họ.
Lý mẫu đã sớm hối hận trước kia mình xem nhẹ chất nữ và còn bôi xấu nàng ta, lúc này phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hô lớn: "Cầm Hề, ta biết con nghe thấy! Không cần biết… Như thế nào, tóm lại là ta nuôi con lớn, ta nuôi nữ nhi của vương gia … Các ngươi không thể đánh ta… A…"
Tiếng cuối cùng là kêu thảm.
Lý mẫu nuôi lớn Lâm Cầm Hề từ trong tã lót, cho dù thi thoảng có bạc đãi nhưng bà ta vẫn tự nhận là có công. Nếu không nhờ có bà ta, thì Lâm Cầm Hề thậm chí còn chưa chắc đã lớn lên được.
Tửu lâu này vốn bởi vì Đàm công công và Lâm Cầm Hề tiến vào mà được chú ý, phu thê Lý gia chạy tới nhận thân, dẫn tới ánh mắt soi mói càng nhiều.
Trước kia Lâm Cầm Hề sống như người tàng hình, bây giờ một khi đắc thế, trong đáy lòng nàng ta rất hưởng thụ được mọi người hâm mộ, cũng rất thích kiểu chú ý thế này. Trước mắt bao người, có người đang đánh phu thê Lý gia nuôi nàng ta lớn lên, cộng thêm lời nói đó của Lý mẫu, nếu nàng ta mắt lạnh mà nhìn, không khỏi có vẻ quá tuyệt tình.
Thấy đã sắp đánh xong hai mươi gậy, Lâm Cầm Hề vội chạy tới bên cửa sổ, vội vàng nói: "Dừng tay!"
Hộ vệ theo lời mà ngừng.
Quá đau đớn, Lý mẫu bắt đầu hoảng hốt, dường như chỉ trong chớp mắt sau sẽ ngất đi, nghe thấy tiếng của chất nữ, bà ta giương mắt nhìn.
Chỉ thấy mặc dù trên mặt của nữ tử bên cửa sổ tràn đầy lo lắng sốt ruột, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ thoải mái.
Lý mẫu giật mình, đầu óc bỗng nhiên tường tận, chất nữ hận bọn họ!
Nhận rõ việc này, trái tim của bà ta như rơi vào kẽ băng nứt, dưới sự sợ hãi, bà ta cũng không tiếp tục dựa vào mối quan hệ thân gia với Vương phủ này nữa, cũng không muốn sau này giàu sang, cầu xin tha thứ: "Cầm Hề, chúng ta có lỗi với con. Hôm nay tới đây… Là muốn xin lỗi con, con tìm được thân phụ, ta cũng mừng thay cho con. Từ nay về sau, con phải bảo trọng. Không cần bận tâm đến chúng ta, chỉ cần con sống… Tốt… Ta an tâm…"
Lý mẫu đau đớn không thôi, lúc đầu còn nói không thành câu, vậy mà dưới nỗi sợ hãi lại nói ra được một đoạn dài.
Lý phụ kinh ngạc nhìn thê tử, không rõ tại sao bà ta lại đột nhiên thay đổi.
Trên lầu hai, Lâm Cầm Hề rất hài lòng trước sự biết điều của Lý mẫu, lau nước mắt nói: "Di mẫu, người đừng nói như vậy. Cả đời này ta đều nhớ ân tình của người đối với ta, ngày sau nếu có cơ hội thì ta tất nhiên sẽ báo đáp!"
Lý mẫu: "…" Ngươi vẫn nên quên đi thì tốt hơn!
Còn báo đáp?
Báo thù còn tạm nghe được!
Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó Lý mẫu chắc chắn sẽ không nuôi Lâm Cầm Hề. Bà không có nữ nhi, mấy năm trước đây bà thật lòng xem Lâm Cầm Hề như nữ nhi mà nuôi, chỉ là sau này Lâm Cầm Hề và nhi tử có tình cảm… Chuyện này nối tiếp chuyện kia, dẫn đến mức này.
Chuyện cho tới bây giờ đã không phân rõ ai đúng ai sai, tóm lại, Lý gia muốn sống thì tất nhiên không thể dây dưa với Lâm Cầm Hề nữa.
"Không cần!" Lý mẫu chém đinh chặt sắt: "Chính con sống tốt là được, không cần nhớ thương chúng ta." Cầu xin ngươi!
Khi phu thê Lý gia đến thì có mang theo hạ nhân, bây giờ hộ vệ lui ra, người hầu hạ vội vàng tiến lên cùng nhau, mang người lên xe ngựa nhanh chóng đưa đến y quán.
* Khi biết phu thê Lý gia bị đánh gần chết còn cảm động với Lâm Cầm Hề về tình cảm trong những năm nay, còn lưu luyến không rời mà nói nàng ta bảo trọng, sắc mặt của Trương phu nhân liền trắng bệch, nói: "Bị đánh sợ rồi sao?"
Tần Thu Uyển thấy sắc mặt của bà không tốt lắm, lo lắng nói: "Mẫu thân, thân thể của người có khó chịu không?"
Trương phu nhân xua tay: "Ta không sao." Bà hơi buồn rầu: "Phu thê Lý gia tự tay nuôi lớn nàng ta, ta từng nghe bảo bọn họ rất yêu thương nàng ta. Nhưng hôm nay nàng ta lại không hề nhớ nhung đến tình cảm nhiều năm mà ra tay độc ác như thế… Quả nhiên là nghiệt duyên, lúc trước ta và phụ tử không nên đồng ý việc hôn sự này, nàng ta thù dai đến vậy, có lẽ tiếp theo sẽ tìm phiền phức đến nhà chúng ta…"
Chắc chắn sẽ tìm phiền phức, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mà phiền phức lớn hay không thì phải biết được lý do vương gia nhận nàng ta về. Ban đầu nhìn thế tử lạnh nhạt với nàng ta, Tần Thu Uyển còn tưởng rằng việc này có thể chấm dứt. Nhưng hôm nay xem cách Đàm công công làm việc, nàng lại không có ý nghĩ may mắn đó nữa.
"Mẫu thân, đừng lo lắng." Tần Thu Uyển đỡ bà nằm lên giường: "Hôm nay thế tử đã ngăn cản Đàm công công, về sau cũng sẽ cản."
Dỗ người ngủ rồi, Tần Thu Uyển đi ra cửa, trầm ngâm nửa ngày, đi đến khách viện của Mạc tướng quân.
Lúc này trời chiều ngả về tây, cửa khách viện có một hộ vệ quanh thân đầy khí tức túc sát(có vẻ hơi sát khí) đang đứng đấy, Xảo Nhi bên cạnh Tần Thu Uyển thấp giọng nói: "Cô nương, hắn dữ quá."
Tần Thu Uyển không thay đổi sắc mặt mà tiến lên: "Tiểu ca, Mạc tướng quân có ở đó không?"
Chắc chắn có, nếu không trước cửa cũng không cần người canh.
Hộ vệ làm lễ: "Cô nương đợi chút."
Không bao lâu sau, hộ vệ đi rồi quay lại, chìa tay ra: "Mời cô nương."
Phong cảnh trong khách viện tất nhiên không bằng viện tử mà người Trương gia ở, hoa cỏ bên trong đều mới được mang lên, lại bởi vì thân phận của khách nhân cao quý, hoa cỏ trưng bày đều rất quý giá.
Sau khi Tần Thu Uyển đi vào, phát hiện ở giữa viện có chừa ra một mảnh đất lớn, những hoa cỏ được Trương lão gia tự mình chọn lựa cẩn thận đều bị dời đến bên cạnh, thậm chí còn đẩy lên trên núi giả.
Giữa đất trống, Mạc tướng quân đang luyện kiếm, mũi kiếm rạng rỡ lấp lóe dưới ánh mặt trời, trong lúc thân hình dịch chuyển, thế kiếm ác liệt, mũi kiếm sắc bén ép người.
Trong mắt Tần Thu Uyển không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, còn muốn nhìn tiếp, Mạc tướng quân đã dừng tay thu thế, hơi thở hổn hển mà hỏi: "Cô nương tìm ta có chuyện gì?"
Người này quá thẳng thắn, Tần Thu Uyển cũng không nói nhảm nhiều, chỉ nói: "Ta có một số việc muốn xin Mạc tướng quân chỉ bảo."
"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Mạc tướng quân thu kiếm vào vỏ, đi đến bên bàn đá ngồi xuống.
Động tác của hắn lưu loát, dáng vẻ như không muốn nói nhiều.
Tần Thu Uyển im lặng, quyết định đi thẳng vào vấn đề, miễn cho chưa nói ra khỏi miệng đã bị đuổi ra ngoài: "Mạc tướng quân, những ân oán giữa ta và Lâm cô nương trước kia ngài hẳn đã nghe nói qua. Lúc ấy ta và nàng ta tính toán nhau, ta cũng không biết nàng ta là kim chi ngọc diệp, về sau biết được nàng ta là Vương phủ chi nữ, trong lòng ta cả ngày hoảng sợ. Nếu dùng mạng ta đền bù cho nàng thì cũng không quan trọng, nhưng người nhà của ta vô tội."
Nói đến đây, nàng lén nhìn sắc mặt của người đối diện, thấy sắc mặt của hắn vẫn như bình thường, cũng không có gì kỳ lạ, không nhìn ra suy nghĩ của hắn, nàng đành phải tiếp tục nói: "Vừa nãy ta nghe nói phu thê Lý gia đi tìm nàng ta, không gặp được người, mỗi người còn phải chịu hai mươi đại bản. Ta chỉ sợ nàng ta… Hôm nay ta đến là muốn xin Mạc tướng quân chỉ bảo, tại sao vương gia đột nhiên nhớ tới việc đón nàng ta về? Nếu vương gia mặc cho nàng ta muốn làm gì thì làm, e rằng Trương gia ta cũng nguy rồi. Quen biết nhau là có duyên, còn xin Mạc tướng quân thương tiếc cho người nhà của ta, cho ta biết tình hình thực tế."
Ngước mắt lên lần nữa, lập tức thấy dưới ánh mặt trời, trên má của nam tử có làn da màu đồng có giọt mồ hôi nhỏ xuống, nàng đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi khô, âm thầm nhìn sang chỗ khác.
Mạc tướng quân dường như nhận ra, nghiêng đầu sang nhìn, nghiêm mặt nói: "Không nên tìm hiểu suy đoán chuyện của hoàng gia, dễ phải tội."
Tần Thu Uyển: "…" Vẫn không chịu nói!
Ban đầu nàng không thích miễn cưỡng người khác, nhưng việc hôm nay như vậy, nếu không thể biết được từ miệng của Mạc tướng quân, nàng cũng không thể đến hỏi thế tử được?
Không chiếm được tin tức xác thực, không biết được địa vị của Lâm Cầm Hề ở Vương phủ, nàng cũng không thể nghĩ cách ứng phó.
Trên mặt Tần Thu Uyển tràn đầy sốt ruột, khổ sở van xin: "Mạc tướng quân, xem tướng mạo của ngài hẳn là người chính trực vô tư, ngài thật sự có thể trơ mắt nhìn Trương gia ta bị tiểu nhân ức hϊếp đến mức cửa nát nhà tan sao?"
Nhìn nàng như thế, Mạc tướng quân nhướng mày kiếm: "Không đến mức thế đâu, thế tử sẽ không để chuyện như vậy xảy ra."
Nghe vậy, Tần Thu Uyển vẫn không an tâm, tiếp tục nói với vẻ mặt đầy u sầu: "Nhưng nếu vương gia muốn làm chủ cho Lâm cô nương, thế tử cũng không cản được."
Mạc tướng quân trầm mặc.
Tần Thu Uyển: "…"
Người này nhanh trí rồi, nàng chỉ muốn một câu của hắn mà thôi.
Rốt cuộc Khải vương có bao nhiêu tình cảm với nữ nhi hời này, biết được điều đó thì nàng mới dễ ứng phó.
Nếu thật sự thương yêu đến mức liều mạng, bỏ mặc cả hoàng vị cũng phải làm chỗ dựa cho Lâm Cầm Hề, vậy thì Trương gia… Chỉ có thể bán sản nghiệp của tổ tiên rồi gói đồ chậm rãi đi đến nông thôn mai danh ẩn tích, bảo vệ tính mạng trước đã rồi tính đến chuyện khác.
Thật lâu sau, Tần Thu Uyển vẫn không có được câu trả lời mong muốn, dây dưa nữa thì e rằng sẽ khiến người ta phiền chán. Nàng đứng lên làm lễ: "Quấy rầy rồi."
Nói xong, nàng quay người lại vội vàng rời đi.
Còn chưa đi được mấy bước, nàng nghe thấy sau lưng có tiếng nói trầm thấp của nam tử truyền đến: "Vương gia có một ái nữ khác. Ta nghe nói quận chúa không thích việc vương gia định thân cho nàng ta, đang náo loạn một trận…"
Tần Thu Uyển giật mình, quay người lại nhìn, chỉ thấy hai chủ tớ đã đi về dưới hiên.
Nàng chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng âm thầm tính toán.
Nhiều năm như vậy vương gia không đi tìm nữ nhi, gần đây đột nhiên đến tìm, quả nhiên là có lý do.
Theo lời này của Mạc tướng quân, chắc hẳn là quận chúa bất mãn với hôn sự, mà hôn sự lại không thể không kết, thế là vương gia bèn nghĩ đến nữ nhi hời lưu lạc bên ngoài này, nên đưa về để kết thân?
Tần Thu Uyển nghiến răng, người có thể định thân với quận chúa, gia thế và bản thân đều sẽ không quá kém, nếu đổi thành Lâm Cầm Hề gả, vẫn là nàng ta chiếm món hời!
Cùng lúc đó, Lâm Cầm Hề trong tửu lâu cũng đang muốn nghe ngóng với Đàm công công về lý do vương gia đón nàng ta. Nếu đã biết nàng ta là nữ nhi thì tại sao không tới đón từ trước?
"Thân thể của phụ vương như thế nào rồi?"
Đàm công công rất hiền lành với nàng ta, cười nói: "Thân thể của vương gia khỏe mạnh, không có gì hết." Lại bổ sung: "Hoàng gia có Thái y viện, mỗi tuần thái y trong đó đều sẽ đến bắt mạch bình an cho các vị điện hạ, nếu như thân thể khó chịu thì sẽ phát hiện kịp thời."
Lâm Cầm Hề nghĩ đến cảnh tượng như vậy đã mơ ước không thôi, không nhịn được mà hỏi: "Ta cũng có ư?"
"Nếu cô nương thuận lợi về Vương phủ, đương nhiên cũng có." Đàm công công cười đáp.
Lâm Cầm Hề nhếch miệng lên, rồi lại nhanh chóng thu lại: "Trước kia phụ vương ta có nhắc đến ta không?"
Đàm công công lắc đầu: "Vương gia bận rộn công vụ, chúng ta đều nghe lệnh làm việc, cả ngày bận bịu không nghỉ, nào hỏi vương gia về những việc tư này?"
Nghe vậy, Lâm Cầm Hề có phần bất an.
Ánh mắt của Đàm công công hơi đảo, nói: "Cô nương chưa thành thân đã có hài tử, sau khi trở lại Vương phủ khó tránh khỏi khiến cho người ta lên án, cũng sẽ khiến thanh danh của vương gia gặp bất lợi."
Lâm Cầm Hề thay đổi sắc mặt, hồi hộp hỏi: "Phụ vương sẽ bởi vậy mà chán ghét ta chứ?"
"Khó nói." Vẻ mặt của Đàm công công rất cẩn thận: "Kinh thành cách Liễu Châu ngàn dặm, trước khi vương gia phái ta đến cũng không biết cô nương đã thành thân sinh hạ hài tử hay chưa. Cho nên ta cũng không biết thái độ của vương gia đối với chuyện này. Nhưng chuyện thế này, chỉ cần người chú trọng đều sẽ nói năng cẩn thận, nếu vương gia thật sự để ý, có lẽ sẽ bởi vậy mà không nhận người…"
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Cầm Hề trắng bệch, thật sự bị dọa rồi.