Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 15: Cháo thịt xông khói và ngũ cốc hỗn hợp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần cuối cùng Hà Điền đến nhà nghỉ săn bắn trong rừng bên kia sông là vào mùa xuân năm nay.

Vào thời điểm đó, sông vừa mới tan băng không bao lâu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tảng băng lớn nổi trên mặt sông, đôi khi những tảng băng này sẽ trôi theo những khúc gỗ bị chúng đánh đổ, dòng nước chảy cũng chậm hơn những mùa khác.

Khi đó Hà Điền chèo một chiếc thuyền độc mộc, cẩn thận vượt qua những tảng băng cực lớn và những khúc gỗ thô to trôi lềnh bềnh như những chiếc thùng. Chúng có thể dễ dàng đập vào thuyền của cô và làm cho nó thủng một lỗ lớn. Mượn sức chảy của dòng nước, cô phải loay hoay chèo trong hơn một giờ mới đến được bờ bên kia.

Mà lúc này, mặt sông vẫn còn là một bãi tuyết bằng phẳng.

Cô và Dịch Huyền mặc trên người bộ quần áo lông dày cộp, đeo khung và xe trượt tuyết cho Gạo rồi lùa nó đi lên mặt sông.

Đoạn sông này rộng khoảng mười ba, mười bốn cây số, sau khi tuyết được nén chặt, Gạo chạy hết sức, đi từ bờ này sang bờ bên kia mất chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng hôm nay, họ phải đi bộ qua.

Bởi vì Hà Điền muốn tạo một con đường trên sông băng. Nếu chỉ đi có một lần thì không cần phải vất vả mở đường làm gì. Nhưng trong hai, ba tháng tới, Gạo sẽ phải thường xuyên qua lại trên con sông này, nên cần phải tạo ra một con đường.

Tuyết trên sông bây giờ đã dày gần ba mươi centimet.

Cũng giống như lần trước, Dịch Huyền và Hà Điền thay phiên nhau đi phía trước để mở đường, Gạo đi ở giữa, trên chiếc xe trượt nó đang kéo có một cái giỏ đựng cành cây khô và gai hạt dẻ, người đi ở phía sau thỉnh thoảng sẽ lấy một số cành cây chết đem rắc xuống đường.

Về mặt lý thuyết, mặt đất càng mịn và lực cản càng thấp thì xe trượt do tuần lộc kéo sẽ càng nhanh. Nhưng những cành khô này sẽ không làm giảm độ nhẵn của đường đi quá nhiều, việc rắc chúng xuống đường là vì để giảm khả năng trượt chân của Gạo.

Cánh đồng tuyết được hình thành do đóng băng trên mặt sông không bằng phẳng như nhìn từ xa, khi sông đang trong quá trình đóng băng, ở một số nơi vẫn có sóng, sau khi những con sóng này đóng băng sẽ hình thành một số chỗ lồi nhỏ. Gió thổi tuyết bay lên, tuyết bay theo gió sẽ cùng với lớp tuyết ban đầu chồng chất lên những vết lồi nhỏ này, lâu dần tạo thành những nếp gấp hình vảy cá.

Theo thời gian, việc tuyết rơi và gió thổi cứ lập đi lập lại nhiều lần, tuyết sẽ tích tụ ngày càng nhiều ở vùng tuyết cao, cuối cùng tạo thành các gò tuyết, có nơi tuyết sẽ gần như bị gió hoàn toàn thổi bay đi, để lộ mặt băng sáng như gương, đứng ở đó, còn có thể nhìn thấy cá di chuyển dưới mặt nước sâu vài mét.

Ngoài ra, ở gần bờ sông, lòng sông có độ dốc và độ gấp khác nhau, sóng sẽ có sự thăng trầm, càng gần bờ thì độ thăng trầm càng lớn. Khi những con sóng ngày đêm không ngừng nghỉ vỗ vào bờ sông đông cứng thành băng, chúng sẽ tạo thành những nếp nhăn hình nửa vòng cung, có một số vẫn còn giữ nguyên hình dạng của bọt sóng.

Tất cả những thứ này đều có thể tạo thành “băng đen”, làm cho Gạo đang chạy bị vấp.

Mà một con tuần lộc bị gãy chân trên sông băng thì thường chỉ có một kết cục.

Sau khi tạo ra con đường trên tuyết này, những cành cây khô rải trên đó sẽ bị bọn họ giẫm lên rồi đông cứng lại trên đường, cho dù có bị gió tuyết che phủ lên, chỉ cần đi bộ liên tục vài ngày một lần, chúng sẽ tạo nên một lực cản quý giá cho Gạo, tuy rất nhỏ, nhưng sẽ không đến mức để cho nó bị trượt chân.

Vì vậy, con đường mà chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy điểm cuối này phải mất đến hai, ba giờ mới hoàn thành.

Khi đến được bờ đối diện, có thể nhìn thấy một vài khối đá to lớn trải dài dọc theo bờ sông. Vì chúng, sóng và xoáy nước sông tạo thành những gợn sóng lớn nhỏ sau khi đóng băng, đoạn đường dài hàng chục mét này đi lại vô cùng khó khăn.

Dịch Huyền và Hà Điền mỗi người mang theo một cái giỏ, nhích đi trên mặt băng, rải cành cây khô và vỏ gai trong giỏ rộng dần ra.

Các gờ băng hình thành sau khi các gợn sóng bị đóng băng sẽ khiến mọi người ngã nhào khi dẫm lên chúng. Hà Điền vô tình trượt ngã, chiếc giỏ trên tay cô cũng rơi xuống, cành cây khô rơi vãi đầy trên đất.

Nhưng nếu chọn một nơi nhẹ nhàng khác để lên bờ, khoảng cách đến nhà nghỉ trong rừng sẽ xa hơn. Đi bộ trong rừng tuyết không dễ dàng hơn so với vật lộn trên băng.

Cô thở hổn hển: “Ngày mai chúng ta trở lại, tôi sẽ chặt một ít cành tùng rồi đem rải ở đây.”

Hai người thận trọng từng li từng tí, dắt Gạo băng qua đoạn băng hiểm trở này, cuối cùng cũng đến được bờ đối diện.

Bây giờ đã là giữa trưa, mọi người đều đã đói bụng.

Hà Điền kêu Dịch Huyền đút cho Gạo một nắm đậu nành rang muối, bọn họ cũng phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, uống nước, ăn một củ khoai tây nướng rồi mới tiếp tục lên đường.

Mặc dù ở mép sông có hai tảng đá rất lớn nhưng khi lên được bờ thì địa hình đã tốt hơn rất nhiều, là độ dốc thoai thoải.

Lại đi trong rừng thông gần một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng họ cũng nhìn thấy căn nhà nghỉ trong rừng.

Nhưng lúc này, sắc mặt Hà Điền hơi khó coi.

Tại căn nhà nghỉ của cô, khói trắng đang bốc lên từ ống khói, trên mặt tuyết quanh nhà phủ đầy dấu chân.

Cô rút khẩu súng ngắn trên vai xuống, ném cho Dịch Huyền, nhẹ nhàng nói: “Cô biết sử dụng nó chứ?”

Dịch Huyền không nói gì, tháo đôi găng tay dày cộp ra rồi giơ khẩu súng ngắn lên, kéo chốt một cách điêu luyện.

Hà Điền lấy từ trong giỏ đựng trên lưng Gạo ra hai khối vải trắng, nhẹ nhàng mở ra, đó là hai tấm áo choàng có mũ trùm đầu.

Cô đưa một cái cho Dịch Huyền, chính mình cũng trùm lên một cái, rồi vỗ nhẹ vào đầu Gạo, để nó đi vào rừng.

Áo choàng trắng có tác dụng ẩn náo trong tuyết rất tốt, vì vậy khi Hà Điền đưa Dịch Huyền đi vòng qua khu vực bẫy ở phía bên kia của căn nhà, hai tên đàn ông đang đứng bên một cái bẫy vòm thông lấy chồn ra đều không hề phát hiện ra họ.

“Bỏ chồn của tôi xuống.” Hà Điền đột nhiên nói, làm cho hai tên đó giật mình, lập tức muốn cầm súng ngắn lên.

“Đùng ——”

Âm thanh lớn của súng ngắn làm rung chuyển tuyết trên cây cối xung quanh, những con chim cũng sợ hãi, vội vàng tung cánh bay đi.

Hà Điền đã bắn vào dưới chân một trong những tên đàn ông đó.

Cô hừ lạnh: “Không phải là tôi không bắn trúng. Mà là do nghĩ tình hàng xóm nhiều năm cảnh cáo các người.”

Cô nói xong lại bắn một phát lên trời: “Tôi còn có thể bắn liên tiếp bốn phát.”

Hai tên kia sững sờ tại chỗ.

Hà Điền lạnh lùng nói: “Ném súng xuống đất, ngồi xổm xuống!”

Một tên nhanh chóng ngoan ngoãn vứt súng ngồi xổm trên đất, tên còn lại do dự nhìn Dịch Huyền bên cạnh Hà Điền.

Dịch Huyền khẽ cười một tiếng.

Hà Điền đột nhiên cảm thấy nụ cười này còn có lực sát thương hơn cả bắn súng. Là kiểu cười đầy khinh thường “Tao xem mày còn có thể làm gì nữa ha ha ha”.

Không chỉ có Hà Điền cảm thấy như vậy, tên đàn ông kia cũng ném khẩu súng ngắn xuống đất, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

“Còn có ai trong nhà không?” Hà Điền hỏi.

“Không. Chỉ hai chúng tôi.” Tên ngồi xổm xuống sau nói.

Không đợi Hà Điền phân phó, Dịch Huyền đã bước tới đá hai khẩu súng ngắn đến bên cạnh Hà Điền.

Dịch Huyền chĩa súng vào hai tên đó, Hà Điền bình tĩnh nhặt súng lên đeo vào lưng mình.

“Đưa cho tôi tất cả những viên đạn chì mà các người đã mang theo.” Cô lại ra lệnh.

Hai tên đó không còn cách nào khác, đành tháo túi vải buộc ở thắt lưng ném cho Hà Điền.

Hà Điền đợi Dịch Huyền rút lui và đứng ở bên cạnh mình, rồi nói với hai tên đó: “Bây giờ, các người có thể cút. Nếu còn đến trộm chồn của tôi lần nữa, tôi sẽ không lãng phí đạn chì của mình nữa đâu.”

“Dù sao thì cô cũng nên trả lại cho chúng tôi một khẩu súng chứ?” Tên đàn ông ngồi xổm xuống đầu tiên nói: “Nếu không trên đường về nhà chúng tôi gặp chó sói thì phải làm sao bây giờ?”

Hà Điền hung dữ nói: “Các người chiếm dụng nhà, thức ăn và củi lửa mà tôi cất ở đây. Các người không cần bồi thường sao? Là tôi mời các người tới? Hàng rào giữa hai khu vực săn bắn là do ông nội của các người và ông nội tôi đặt ra, không nhìn thấy sao? Cút ngay!”

Hai tên đó hậm hực rời đi.

Hà Điền và Dịch Huyền theo sát phía sau bọn chúng, cách khoảng năm sáu mét, “tiễn” chúng đến tận hàng rào gỗ.

Cả hai trèo qua hàng rào gỗ và đi về phía khu rừng bên kia.

Đi được vài chục mét, chúng quay lại nhìn thì không còn thấy Hà Điền và người đồng hành mới của cô nữa.

Hai tên này chính xác là hai anh em nhà họ Phổ.

Khu rừng săn bắn của nhà chúng tiếp giáp với khu rừng của nhà Hà Điền. Sau khi trời đổ tuyết, những cái bẫy mà chúng giăng ra chỉ bắt được ba con chồn. Hôm qua, sau khi bắt thêm vài con sóc vô giá trị trong bẫy, anh em chúng quyết định đi xem bẫy của nhà Hà Điền.

Bẫy vòm thông nhìn thì có vẻ không quá khó, nhưng khi thực sự làm, có thể thấy cách sử dụng trọng lượng, chiều dài và vị trí của thân cây dùng để làm bẫy đều là những công thức bí mật được giấu kín.

“Cứ đi xem thử bẫy của nhà cô ta thế nào. Tự mình suy nghĩ lại rồi làm một cái đi. Chứ cứ tiếp tục như thế này thì không được đâu, da sóc là thứ không đáng tiền nhất.” Với ý đồ này, hai anh em chúng lẻn vào khu vực đi săn của nhà Hà Điền.

“Bà cô ta mất rồi, e rằng sẽ không trông coi được khu rừng này nữa. Không phải năm ngoái cô ta không thường xuyên đến đây sao? Năm nay chắc cũng sẽ như vậy thôi.”

Mang theo tâm lý may mắn đó, khi đến nhà nghỉ săn bắn của Hà Điền, hai anh em chúng rất ngạc nhiên khi thấy những chiếc bẫy gần đó đã thu hoạch được bốn con chồn.

Hơn nữa, Hà Điền dường như không có ý định từ bỏ căn nhà nghỉ này, cô chất đống củi trong nhà gỗ, trong rương bảo quản ngoài nhà vẫn còn một ít thức ăn.

Hai anh em chúng nhóm lửa lên, lấy thịt xông khói và các loại ngũ cốc mà Hà Điền chuẩn bị ra, nấu một nồi cháo thịt, chuẩn bị thực hiện hành vi tu hú chiếm tổ, đem nơi này trở thành trạm dừng chân của mình.

Nếu Hà Điền đến thì sao?

Bọn chúng cũng đã thảo luận qua, cô ta là phụ nữ, còn bọn chúng là hai người đàn ông kia mà.

Nghĩ đến khu rừng của nhà Hà Điền, ngoài nhà nghĩ này còn có ba nhà nghĩ khác nữa, mỗi nhà nghỉ đều được đặt sẵn những cái bẫy vòm thông gần đó, cả hai cười đến nỗi không ngậm được miệng. Lại nghĩ đến Hà Điền đến một mình, hai anh em cười càng tươi hơn.

Nhưng không ngờ Hà Điền lại đột nhiên có thêm người trợ giúp.

Hơn nữa, mặc dù người nọ chỉ để lộ ra một cặp mắt, nhưng nhìn qua bộ dáng, rõ ràng là một người trẻ tuổi.

Điều đó có nghĩa là gì? Trong rừng, có thêm một lao động trẻ có sức khỏe, hiệu quả trồng trọt sẽ tăng gấp đôi, khi có đủ lương thực dự trữ, thợ săn có thể tự do đi lại giữa tất cả các nhà nghỉ săn bắn và nhà của họ để thu hoạch thêm con mồi, bán da chồn và đổi lấy càng nhiều vật tư tốt hơn – hạt giống, muối, dụng cụ và cả súng ngắn.

“Mẹ kiếp, không biết Hà Điền kiếm người từ đâu ra!” Anh em nhà họ Phổ bực bội chửi rủa, nhưng chúng chỉ có thể tăng tốc độ và băng qua khu rừng tuyết, đi về phía nhà nghỉ săn bắn của mình, vừa đi vừa cầu nguyện không gặp phải bất kỳ loại thú dữ nào.

Cách đó hơn bốn km, trong ngôi nhà nghỉ bằng gỗ của Hà Điền, bầu không khí không được tốt cho lắm.

Sau khi giải quyết xong việc vừa rồi, Hà Điền cố gắng lắm mới gọi được Gạo về.

Chú tuần lộc này đã được nuôi gần bốn năm, nó vẫn còn rất hoang dã và khó thuần phục. Lẽ ra lúc trước phải mang nó ra chợ để cho bác sĩ thú y xử lý một chút.

Khi cô kéo Gạo trở về, Dịch Huyền đã dọn dẹp xong căn nhà nghỉ. Gần như không còn dấu vết của việc anh em nhà họ Phổ lục lọi nữa.

Nhưng vẻ mặt của Hà Điền vẫn ủ rũ, thấp giọng mắng: “Quân cướp của này.”

Hà Điền thậm chí còn khó chịu hơn khi thấy một con chồn mà họ bẫy được đã bị rạch một đường trên lưng. Không ai muốn thu thập những con chồn đã bị tổn thương bộ lông cả.

Dịch Huyền không hề nói một lời, nghe Hà Điền kể về việc nhà họ Phổ không bán chó và muốn xúc phạm cô.

Hà Điền mắng trong chốc lác, cho thêm nước vào nồi, rồi lại cho một ít gạo vào tiếp tục nấu cháo.

Dù sao thì thịt xông khói cũng đã được nấu chín. Coi như đây là việc tốt duy nhất mà lũ khốn này đã làm đi.

Trong khi ăn, Hà Điền rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Thôi, hai tên khốn kiếp này rốt cuộc cũng biết chặt một ít củi, đốt lửa nấu nước.”

Dịch Huyền đột nhiên hỏi cô: ” Tại sao vừa rồi chúng ta không gϊếŧ bọn chúng đi?”

Hà Điền cười, húp một ngụm cháo thịt: “Gϊếŧ bọn chúng? Vậy thì ba của bọn chúng sẽ không còn đường sống nữa, nhất định sẽ tìm tôi báo thù. Và lẽ dĩ nhiên là chúng ta sẽ khó tránh khỏi việc xảy ra xung đột với chúng.”

Những lời tiếp theo của Dịch Huyền khiến Hà Điền bị sốc.

Cô ấy nói một cách rất bình tĩnh: “Vậy thì cũng gϊếŧ ông ta luôn. Cô biết ông ta đang ở đâu kia mà. Hoặc, chúng ta có thể dễ dàng hỏi hai tên ngốc đó. Gϊếŧ hết bọn chúng đi, đợi cho đến phiên chợ xuân năm sau mở lại, lúc đó cho dù có người phát hiện nhà bọn chúng không đến, nhưng cũng sẽ không ai biết được lý do cả. Ai có thể nghĩ đến việc này là do cô làm? Cô chỉ có một thân một mình, hơn nữa còn là một cô gái trẻ.”

Hà Điền nhìn vào đôi mắt sâu kín của Dịch Huyền, và nhận ra rằng, suy đoán trước đây của mình về con người của cô gái này hoàn toàn quá chênh lệch.

Một mặt, cô cho rằng những lời của Dịch Huyền thực sự có phần hợp lý. Khi mùa xuân đến, Dịch Huyền không còn ở đây nữa, nếu như cả nhà chúng đến tìm cô trả thù thì cô phải làm sao bây giờ? Vì sao lại không ra tay trước?

Thế nhưng, đồng thời, sống lưng cô lại lạnh toát.

Cuối cùng, cô cúi đầu, dùng muỗng khuấy cháo trong chén: “Nếu làm được như vậy thì lúc đó tôi đã không cõng cô về nhà.”

Dịch Huyền nghe xong, sửng sốt một hồi, sau đó duỗi tay ra, đặt lên mu bàn tay của Hà Điền, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hà Điền mỉm cười nhìn cô ấy, Dịch Huyền cũng nở nụ cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »