Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Đào Nô Nơi Núi Sâu

Chương 51: Đẻ ra em sẽ để lại cho tỷ một con

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thiết Ngưu, đệ cũng múc cho Thu Cúc ít thịt đi, làm sao chỉ ăn mỗi nấm được." Nhị tẩu chỉ huy Thiết Ngưu gắp cho Thu Cúc một cái đùi gà.

"Nàng ấy thích ăn nấm mà, đùi gà để cho các cháu ăn." Thiết Ngưu gắp đùi gà đưa cho nữ nhi của nhị ca là Tiểu Kim Quất.

Nhị ca của Thiết Ngưu hít một hơi thật sâu, vội vàng đứng dậy múc một thìa thịt gà bỏ vào bát vợ mình, thấy sắc mặt nàng ấy dịu đi mới chậm rãi ngồi xuống. Mọi người thấy bộ dạng của chàng ấy đều không nhịn được cười, mẹ chàng cũng không ngoại lệ.

Sau bữa ăn, ai về nhà nấy, Thu Cúc ăn no lại muốn ngủ, đành phải ra ngoài đi dạo một chút. Hôm nay ngồi cả buổi sáng, người lại không được thoải mái.

Thiết Ngưu uống rượu nên về nhà ngủ trước. Mao Nữu quen làm việc, rảnh rỗi lại cảm thấy không được tự nhiên, nên tỷ ấy mượn cái sọt từ nhà đại ca, cùng Thu Cúc đi ra ngoài. Họ chưa đi xa đã nghe thấy tiếng thở hổn hển chạy theo phía sau, dù không quay đầu lại Thu Cúc cũng biết là lừa nhỏ đến.

Hiện giờ nó không còn bị nhốt trong hang động, cũng không cần đeo yên cương, nhưng khi trong nhà không có ai nó sẽ nằm ngoài cửa canh nhà. Khi Thiết Ngưu đi về nó mới yên tâm ra ngoài chơi. Mỗi khi Thu Cúc ở ngoài, nó luôn ngửi thấy mùi và tìm đến.

Nó chạy đến bên cạnh Thu Cúc, nhảy nhót lên xuống, nhìn nàng như thể đã lâu không gặp. Thu Cúc giật mình kêu lên: "Ôi, lừa nhỏ kia, nhanh thế đã tìm thấy ta, thật thông minh!" Nàng vỗ vỗ đầu nó, lúc này nó mới nằm yên bên cạnh, cọ xát vào chân của Thu Cúc.

"Chẳng trách con chó này thông minh thế, muội cưng nó như cưng trẻ con, nó cũng hiểu lòng người." Mao Nữu ngưỡng mộ nhìn con chó chạy tới chạy lui. Chốc lát sau, nó chui vào bụi cỏ lăn lộn, rồi thấy chim bay lên liền đuổi theo. Khi chim bay đi, nó quay lại hoặc ngồi tại chỗ vẫy đuôi to chờ Thu Cúc.

"Đợi nó lớn lên, nếu có tài vào rừng cặp với sói con, đẻ ra em sẽ để lại cho tỷ một con. Chỉ cần tỷ đối xử tốt với nó, trí thông minh của nó sẽ không uổng phí đâu", nói xong còn nói thêm một câu phải thật lòng yêu quý nó, nếu không nàng ấy sẽ bế về lại.

"Được rồi, đến lúc đó muội nhớ để lại cho tỷ, đừng hứa hẹn với người khác. Nếu không, tỷ sẽ gửi ba đứa cháu đến nhà muội, ở lì không chịu đi.” Mao Nữu cười tít mắt.

"Nghe các người nói như thể chó con của lừa nhỏ sắp mang thai rồi vậy", giọng Thiết Ngưu vang lên từ phía sau. Phản ứng đầu tiên của Thu Cúc không phải quay đầu lại, mà là nhìn lừa nhỏ. Quả nhiên, ở đâu có nàng, Thiết Ngưu đến nhưng lừa nhỏ lại làm như không thấy.

"Sao chàng lại đến đây?"

"Nhà hết rau rồi, ta đến đào một ít."

Mao Nữu mới ở chung cùng nhau chưa lâu nên đơn thuần tin tưởng: “Vậy cần gì đệ phải tự đi, tỷ đeo gùi trên lưng đây, đảm bảo có đủ rau ăn.”

Hai người chỉ mỉm cười không nói gì, tiếp tục đi dạo trong yên bình.

"Ồ, hoa này đã tàn hết rồi." Thu Cúc nhìn cây lê đã bắt đầu kết trái.

Thiết Ngưu và Mao Nữu thường xuyên chạy trên núi nên rất rõ về việc hoa nở hoa tàn: “Qua tết Đoan Ngọ, chút mát mẻ cuối cùng của núi rừng cũng tan biến, hoa của hầu hết các loại cây ăn quả đã tàn, bắt đầu kết trái cả rồi. Cây lê này cao thật, chỉ là quả lê cứng ngắc, ăn như nhai gỗ, chim cũng chẳng thèm ăn, uổng phí một cây lê tốt như vậy.”

Nghe vậy, Thu Cúc càng tò mò hơn, bởi nàng chưa từng thử những quả lê nhìn đẹp mà không ngon như thế này. Nàng chỉ mong đến lúc lê chín: số lượng nhiều, quả to, hình dáng đẹp, đến chim cũng không mổ, thì chắc chắn bề ngoài của nó phải hoàn toàn nguyên vẹn.

Thời tiết đã nóng lên, rau dại mọc nhanh và già cũng nhanh. Giờ mà đi hái rau dại phải lật mấy đám có màu xanh đậm ra, tìm những lá non mọc từ gốc. Chẳng mấy chốc, những loại rau dại ăn được này sẽ ra hoa. Vào lúc rau dại sinh trưởng mạnh nhất, Thu Cúc đã lôi kéo Thiết Ngưu đi đi về về vận chuyển rau dại. Họ hấp chín một nửa rồi vò thành viên phơi khô, như vậy sẽ không như năm ngoái, rau dại cứng nhắc nhét vào bao tải, vừa chiếm chỗ lại phải nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ cần dùng sức một cái là chỉ còn ăn được vụn rau.

Rau dại có thể hấp chín phơi khô chỉ từ cuối tháng ba đến giữa tháng tư. Quá sớm thì rau non, hấp chín là nát. Quá muộn như bây giờ, cọng rau trong lá đã cứng đến mức mắc kẽ răng.

Thu Cúc nghĩ rằng qua năm nay, sang năm không cần ai chỉ dẫn nàng cũng sẽ biết mỗi mùa nên chuẩn bị gì, không phải như con quay, cứ xoay vòng theo người khác nữa..

Ngày thứ năm Mao Nữu về nhà mẹ đẻ, trời đổ mưa. Anh rể của Thiết Ngưu mang đến cho Thiết Ngưu một con gà trống mới làm thịt và mười mấy quả trứng gà. Thiết Ngưu bảo Thu Cúc xào gà lên, xào cay một chút để chàng và anh rể nhắm rượu, còn trứng thì không cho nàng động vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »