Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Đào Nô Nơi Núi Sâu

Chương 37: Còn mang về chôn nữa à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày thứ ba, Thu Cúc vẫn che kín mặt và đầu. Lúc này gió còn rất mạnh, quất vào mặt như muốn lột da thịt. Tay nàng còn vắt một cái rổ nhỏ tự đan, xem ra cũng không định vào sâu trong núi. Thiết Ngưu cuối cùng cũng yên tâm.

Mặt đất còn hơi ẩm ướt, những ngọn cỏ khô vàng đã bắt đầu hiện ra điểm điểm xanh tươi. Hai người loanh quanh nửa ngày, ngoài chân lấm bùn ra chẳng nhặt được gì. Họ dùng nhánh cây gạt bớt bùn đất bám dày trên đế giày, tính đi đường khác về nhà, không cần đi qua thôn nữa.

Khi đến một bãi đá than, nơi có những tảng đá khá to, Thu Cúc định nhặt vài viên đẹp bỏ vào rổ mang về. Vòng qua một tảng đá đôi, bỗng thấy một mảng lông đen, Thu Cúc sợ hãi kêu lên. Thiết Ngưu vội chạy tới. Thu Cúc run rẩy kể lại, hắn thử ném đá qua nhưng không thấy động tĩnh. Hắn bảo Thu Cúc tránh xa, cầm con dao trong rổ tiến lại gần xem xét rồi vẫy Thu Cúc lại. "Là con chó chết."

"Thật sự là chó chứ không phải sói chứ?"

“Ta vẫn phân biệt được giữa chó và sói. Con này có lẽ là kết quả của việc lai giữa chó và sói. Nó có vuốt sau, còn sói thì không có. Chỉ không biết tại sao con chó này lại chạy xa như thế. Ồ, nó còn là con cái nữa.” Lúc đó, Thiết Ngưu nghe thấy có tiếng động phát ra từ dưới bụng con chó, hắn ta lật nó lên và phát hiện trong khe đá có hai con chó con.. Hắn nhấc hai con chó con ra, một con còn yếu ớt kêu lên vài tiếng, con kia đã theo mẹ nó qua đời. Hắn nhìn vết cắn to trên lưng con chó mẹ, một chân sau cũng bị thương, có lẽ đã chết vì mất máu quá nhiều.

"Con chó này chắc chắn có liên hệ với đàn sói trong núi. Vết thương này có thể liên quan đến tiếng sói tru mà chúng ta nghe thấy vài ngày trước. Bị thương, nó dẫn con ra ngoài nhưng cuối cùng không chạy nổi nữa, nên mới giấu hai con con trong khe đá. Đúng là một con chó thông minh, tiếc thay, đã quá lâu mà sói đực không đến tìm, chắc nó cũng đã chết.”

Thu Cúc nghĩ đến mẹ mình, bệnh nặng sắp chết vẫn cố đưa nàng vào hầu phủ, nói bao lời hay với một ma ma, còn dốc hết bạc tích cóp nhét cho nàng, chỉ mong nàng được bình an lớn lên.

Thu Cúc xúc động bỏ con chó đen nhỏ còn đang chảy máu ở móng vào rổ, lấy khăn quàng cổ đắp lên người nó. "Thiết Ngưu, chúng ta mang con chó này về đi. Nếu nó sống được, chúng ta sẽ nuôi nó đến già, không phụ công mẹ nó liều mạng mang nó đi xa như vậy. Hai xác chó kia mình mang lên núi chôn nhé. Mong con chó đen nhỏ này lớn lên sẽ thông minh như mẹ nó."

"Còn mang về chôn nữa à?"

"Đúng vậy, con chó này là của em rồi, em phải lo chu toàn hậu sự cho mẹ và em nó."

Về đến nhà, Thu Cúc bảo Thiết Ngưu lấy cái chảo sắt trên bếp xuống. Nàng cạo lấy bách thảo sương đọng dưới đáy nồi cho vào ống tre. Dùng nước muối ấm, nàng rửa sạch vết máu khô và bùn đất trên đùi con chó đen nhỏ, rồi rắc bách thảo sương lên và băng bó lại. Nàng cho nó uống chút nước ấm, đặt vào giỏ tre lót cỏ, rồi mang vào giường đất trong hang. Suốt quá trình, con chó chỉ kêu vài tiếng khi rửa vết thương, còn lại thời gian nó chỉ trợn tròn mắt nhìn Thu Cúc.

Thu Cúc vuốt đầu nó: "Ngoan quá, ngủ ngon nhé, mau lành vết thương nha."

Thiết Ngưu mang xác chó mẹ và chó con, Thu Cúc vác cuốc trên vai, họ leo lên sườn núi từ hang của mình. Dừng lại ở giữa chừng, định chôn chó ở đó. Thu Cúc nói với Thiết Ngưu đang đào hố: "Gặp được con vật có linh tính không dễ đâu. Nhà mình cũng không thiếu miếng thịt ăn. Chôn nó đi để cầu mong điều tốt lành. Khi con chó con lớn lên, nếu chàng không thể ở bên cạnh em thì nó sẽ bảo vệ em, chẳng phải chàng đã nói nó có dòng máu sói sao?”

"Không cần nói nhiều thế, ta biết nàng mềm lòng rồi. Sau này ta không thể đem về con vật sống nữa, nếu không nàng sẽ nuôi cả một hang động." Thiết Ngưu thầm nghĩ, đi săn bao nhiêu năm, chỉ có gϊếŧ hoặc thả, lần đầu tiên đào hố chôn đty. Thật là cưới phải cái tổ tông rồi. Mấu chốt là người ta bảo sao làm vậy, sao mình lại không quản nổi tay chân nhỉ!

"Sao lại thế được, em còn nhớ trong thôn không được nuôi vật sống mà. Phải rồi, nuôi chó không sao chứ?"

"Không sao đâu, họ còn ước gì được nuôi chó ấy chứ."

"Vậy có ai nuôi không?"

"Chó săn đâu phải muốn là có. Nàng may mắn lắm đấy."

Người ta khi được khen là may mắn, phúc lộc, thì không thể không vui, Thu Cúc cũng vậy, trong lòng càng quý mến con chó con hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »