- 🏠 Home
- Teen
- Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường
- Chương 12: Đã mù đường rồi lại còn không chịu nhận, cứ vừa “đường này, tôi nhớ mà!” vừa đi về hướng ngược lại
Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường
Chương 12: Đã mù đường rồi lại còn không chịu nhận, cứ vừa “đường này, tôi nhớ mà!” vừa đi về hướng ngược lại
Câu chuyện thứ nhất: Giám đốc Dương đi tỏ tình.
Dương Hoàng nói: “Tôi lấy hết dũng cảm nhắn tin "Em thật sự không thích anh dù chỉ một chút à?" Rồi đứng ngồi không yên, thấp thỏm chờ tin nhắn.
Tôi: “…”Im lặng là Vàng.
Dương Hoàng nói: “Lúc điện thoại báo có tin nhắn đến tôi vui như được mùa, tay chân run rẩy mở ra xem. Không ngờ lại là tin "Viettel thông báo tặng 50% giá trị thẻ nạp....”
Tôi: “…” Câm nín luôn.
Dương Hoàng nói: “Tiếp đó thì tôi cũng nhận được tin nhắn hồi âm vỏn vẹn một chữ "KHÔNG". Và sau đấy, không còn sau đấy nữa.”
Tôi: “…” Tiếp tục im lặng.
Kết luận: Giám đốc Dương đi tỏ tình thất bại. Thật khó tin phải không? Ai lại nỡ từ chối một người đàn ông tuyệt vời như Dương Hoàng chứ? Nhưng sau màn tán gẫu hồi tối với người này, tôi có thể hiểu được quyết định của cô gái đó là rất sáng suốt! Chẳng ai muốn “nửa đời còn lại tự độc thoại với cái đầu gối của mình cả.”
Câu chuyện thứ hai: Giám đốc Dương được tỏ tình.
Nữ chính A: “Em yêu anh!”
Dương Hoàng: “Anh cũng thế!”
Nữ chính A: “Thế anh cũng yêu em à?”
Dương Hoàng: “Không, anh cũng yêu anh!”
Nữ chính A: “…” Câm nín luôn.
Tôi: “…” Tiếp tục im lặng.
Kết luận: Giám đốc Dương thật biết cách từ chối người khác. Bỗng dưng tôi thấy tội nghiệp cho nữ chính A đó. Có trách thì tự trách bản thân cô gái kia không biết tự lượng sức mình, lại nhắm chúng một người hoạt ngôn như Dương Hoàng để tỏ tình. Cuối cùng là thất bại thảm hại!
Từ nãy đến giờ, tôi vẫn im ỉm ngồi bên cạnh Dương Hoàng để nghe anh ta “dốc bầu tâm sự”. Từ những chuyện trên trời dưới đất, chuyện trăng, chuyện sao cho đến chuyện thầm kín đều được người này đem ra thổ lộ hết. Về phía tôi, vẫn thủy chung giữ im lặng, nhất định một từ cũng không dám nói chen vào. Rút kinh nghiệm sau cuộc “tán gẫu gần một tiếng đồng hồ” hồi tối. Tôi chỉ không biết bản thân mình lúc này có bộ dạng như thế nào? Là vui mừng khi được nghe kể chuyện đêm khuya? Hay là vẻ mặt thương tâm khi bị tra tấn lỗ tai đây? Nhưng tôi biết hôm nay chính là một ngày bại trận của mình. Từ lúc bắt đầu bữa tối, tôi bị “nội thương” nghiêm trọng với màn “đuổi khẩu hình bắt chữ” khi cùng Giám đốc Dương nói chuyện phiếm. Đến quán Karaoke, tôi bị giọng hát kinh khủng khϊếp của anh ta đánh trực diện vào màng nhĩ đáng thương của mình. Sau đó, mãi tôi mới lôi được một kẻ say khướt như anh rời khỏi phòng hát thì lại phải ngồi bệt ở đây – ngay trước cửa quán người ta mà “tâm sự thầm kín”. Cuối cùng, một từ liên quan đến “hợp đồng tiền tỷ” kia tôi còn chưa nói ra khỏi miệng. Chẳng phải hôm nay ra trận, tôi thật sự đã thua thảm hại rồi ư?
“Giám đốc Dương à, cũng muộn rồi. Chúng ta về nghỉ ngơi đi được không?”
Tôi dùng hết can đảm để thổ lộ với Dương Hoàng câu nói cuối cùng trong ngày, hi vọng anh buông tha cho tôi. Thật may, gương mặt ửng hồng của anh dừng lại nhìn tôi một hai giây rồi mạnh mẽ gật đầu. Sau đó anh đứng dậy lôi kéo tôi về hướng cửa ra vào của quán Karaoke, miệng còn lẩm bẩm hai từ: “Đi về!”.
Tôi ôm trán, cố gắng trụ vững trên mặt đất, miệng hét to:
“Anh kéo tôi đi đâu vậy?”
“Đi về, đường này. Tôi nhớ mà!” Dương Hoàng tự tin lên tiếng.
“…”
Đi với Giám đốc Dương nửa ngày, tôi lại rút ra được một triết lý mới: Đã mù đường rồi lại còn không chịu nhận, cứ vừa “đường này, tôi nhớ mà!” vừa đi về hướng ngược lại.
“Giám đốc Dương, hôm nay được đối ẩm với nhau rất vui. Anh về cẩn thận, không tiễn. Còn chuyện gì quan trọng ngày mai chúng ta gặp nhau bàn bạc tiếp nhé. Tạm biệt!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi tiễn được Giám đốc Dương lên chiếc taxi màu xanh lá cây của hãng xe Mai Linh. Bản thân cũng có chút hơi bia trong người, vội vàng lôi chiếc điện thoại trong túi ra, bật nguồn lên gọi cho “mẹ kế”, cũng chính là người bạn thân nhất của tôi. Thái Dương đó! Lúc nãy, sau khi từ WC ra tôi đã đi lạc và vô tình gặp được cậu ta sau một cánh cửa. Thì ra hôm nay đoàn làm phim của Dương cũng đến đây liên hoan hát hò. Khá lâu rồi chúng tôi không gặp nhau vì tính chất công việc của cả hai đều rất bận. Nhất là Dương, công việc quay phim chiếm lĩnh thời gian của cậu rất nhiều. Lần gần đây nhất chúng tôi gặp nhau là vài tuần trước. Lới ước hẹn mời Dương đi xem phim dự tính sẽ là cuộc gặp tiếp theo nếu như hôm nay không tình cờ chạm mặt ở đây. Sau khi gọi điện cho Dương, tôi lại nhàn nhã ngồi bệt xuống bậc thềm đợi theo lời của cậu.
Ba phút sau:
“Việc lớn xong chưa? Đi về thôi!”
Giọng nói quen thuộc vang trên đỉnh đầu khiến tôi vui mừng quá đỗi, vội ngẩng lên gọi một tiếng thân thương:
“Mẹ kế!”
“…”
Thái Dương lạnh nhạt trước tiếng gọi của tôi, gương mặt thoáng chút nhăn nhó. Tôi biết thừa, cậu ta không thích bị tôi gọi cái biệt danh đó. Nhưng biết sao được, tôi sớm đã coi cậu ta là “mẹ kế” của mình rồi!
Tôi lảo đảo đứng dậy, uống vài cốc bia khiến tôi hơi chóng mặt suýt thì ngã dúi dụi xuống đất mẹ bao la. Cũng may Dương đã nhanh tay đỡ lấy, xốc cả người tôi lên giúp đứng vững mới lên tiếng:
“Đứng đây đợi một chút. Tôi đi lấy xe.”
“Dạ vâng, thưa mẹ kế!” Tôi cười hì hì đáp lại vẻ mặt nghiêm túc của Dương. Vì trêu cậu ta giúp tôi giảm xì troét hơn sau khi “bồi” Giám đốc Dương cả tối.
Dương vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, dùng tay vò đám tóc lòa xòa của tôi cảnh cáo rồi mới bỏ đi lấy xe.
Thành phố X sầm uất, náo nhiệt bao nhiêu thì về đêm lại yên bình bấy nhiêu. Không khí mát lành, đường phố lưu thông, đèn điện sáng trưng, tôi thoải mái ngồi sau xe của Dương. Tự nhiên ôm lấy thân thể gầy gò của cậu, mặt áp lên tấm lưng thẳng tắp, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Thái Dương là người bạn thân nhất, cũng là người có thể khiến tôi thoải mái dựa vào những lúc buồn. Bốn năm đại học, chuyện gì không thể nói với bố mẹ và người thân tôi đều tâm sự cùng Dương. Mỗi lần đi lạc, vì không muốn làm phiền người thân tôi lại gọi điện cầu cứu Dương. Từ khi nào, tôi đã quen có sự xuất hiện của Dương và tự tin gọi cậu ta một tiếng “mẹ kế”. Thực ra tôi rất khâm phục người bạn thân này. Thái Dương khác hẳn với mọi người, cậu ta học cùng lớp đại học với tôi nhưng sau khi tốt nghiệp ra trường lại chọn một ngành nghề khác, dám theo đuổi đam mê, bỏ qua sự sắp đặt của gia đình. Ít ra điều đó tôi cũng không thể làm được như Dương. Tôi cũng có ước mơ chứ, hồi học cấp một mỗi lần được hỏi “sau này cháu/em/con muốn làm nghề gì?” tôi liền lập tức trả lời “muốn làm giáo viên ạ”. Lên cấp hai xem phim nước ngoài nhiều, lại mơ được làm diễn viên. Vào cấp ba thấy làm ca sĩ dễ nổi tiếng hơn nên có lại đam mê với hát hò, không quan tâm bản thân có năng khiếu hay không. “Cấp bốn” giúp tôi nhận ra cuộc sống này khắc nghiệt hơn mình nghĩ rất nhiều, vậy nên sống là phải thực dụng. Giống như tôi thường hay an ủi người khác: “Đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra: THẤT TÌNH không đáng sợ, THẤT NGHIỆP mới đáng sợ!”
Tôi có cảm giác, chiếc xe máy cũ kĩ của Dương hôm nay đi chậm hơn thì phải. Với tốc độ rùa bò thì nó cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hộ tống tôi về căn nhà nhỏ thân thương của mình. Tôi vẫn giữ trạng thái ôm sau lưng Dương, ánh mắt đã lim dim chỉ chờ giấc ngủ kéo đến. Cho đến khi tiếng ho của Dương vang lên kèm theo câu nói nhắc nhở:
“Về đến nhà rồi. Cậu định cứ như vậy ôm tôi ngủ ở đây luôn sao?”
“À, cuối cùng cũng đến. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, phải vào nhà ngủ luôn đây. Cậu về cẩn thận, gặp lại sau.”
Tôi nói mà mắt cứ muốn díp lại. Hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi rồi!
“Ừ, nhớ tắm qua nước ấm trước khi đi ngủ đấy! Tôi về đây.”
Thái Dương dặn dò tôi xong rồi mới quay xe rời đi. Tôi chỉ biết gật gật đầu đáp lại. Nhanh chóng hướng đến cánh cổng nhà mở cửa đi vào. Đèn ngoài phòng khách vẫn sáng, giờ này trong nhà còn có người thức sao? Không lí nào, bình thường mẹ đại nhân xem phim truyền hình 20 giờ trên VTV1 xong sẽ đi ngủ. Bố còn sớm hơn, xem xong thời sự đã lên phòng nghỉ ngơi trước. An Huy lại càng không cần phải nói, đố ai lôi nó ra được khỏi phòng sau bữa tối. Còn việc nó làm quái quỷ gì trong căn phòng bừa bộn của nó thì chỉ có trời biết, đất biết và nó biết. Cái chuyện đèn phòng khách nhà tôi hơn 21 giờ vẫn sáng đã là điều bất thường rồi! Hiện tại mấy giờ rồi chứ, 22 giờ rồi đấy!
Tôi khóa cổng lại, đi qua mảnh sân nhỏ, cái mặt ngó vào trong nhà dò xem tình hình trước. Bỗng tôi chết đứng tại chỗ, bước chân dừng lại nơi bậc thềm nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cùng nhau vui vui vẻ vẻ xem bộ phim truyền hình của nước nào đó. Điều khiến tôi chết đứng như Từ Hải chính là sự hiện diện của “sếp lớn”. Tôi suýt nữa hét toáng lên cái tên Lạc Minh. Muộn thế này, anh ta còn làm cái quái gì trong nhà tôi vậy?
Mẹ đại nhân liếc nhìn thấy tôi trước, vẻ mặt bà còn vui hơn khi nhìn thấy tiền. Như chỉ chờ có thế liền đứng bật dậy khỏi ghế gọi to tên tôi:
“An Khuê về rồi!”
“Con chào mẹ. Con mới về!”
Lạc Minh theo lời nói của mẹ đã quay đầu lại nhìn tôi. Vẻ mặt điển trai của anh cơ hồ so với mẹ đại nhân cũng vui mừng không kém. Tôi tự nhiên chột dạ, trước hết khó khăn mở miệng chào:
“Chào… Chào sếp. Muộn thế này rồi sao…?”
Lạc Minh còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ tôi đã chen vào nói tiếp. Lời nói nghe còn vui hơn lúc nãy vài phần:
“An Khuê, con nói mới nhớ nha. Đã muộn thế này rồi cơ à. Mẹ đi ngủ trước, Lạc Minh cứ thong thả ngồi đây chơi, xem phim với An Khuê nhà cô nhé.”
Lạc Minh: “Vâng ạ.”
Tôi: “…”
Sau khi mẹ đại nhân lên phòng nghỉ ngơi, tôi liền uể oải bước vào nhà. Đối diện với gương mặt lạnh lùng của lão sếp chuyên đi “áp bức bóc lột” sức lao động nhân viên, tôi kiềm chế phẫn nộ trong lòng “mềm mỏng” hỏi thăm:
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Biết. 22 giờ.” Lạc Minh liếc nhìn mặt đồng hồ điện tử bình thản trả lời.
Nghe xong câu trả lời tôi càng muốn phát điên hơn, đến lúc này tôi không thể giữ vững đối sách “mềm mỏng” được nữa, lập tức cao giọng hỏi:
“Vậy mà anh còn muốn ở đây xem phim truyền hình? Nhà anh không có TV à?”
“Không. Tôi cố tình ở đây đợi cô về mà!”
“…”
Sếp ơi, hôm nay tôi thật sự đã mệt mỏi lắm rồi. Có ai tăng ca bên ngoài đến giờ này như tôi không? Vậy mà sếp còn đến tận nhà chờ tôi về để ám. Bỗng tôi có cảm giác hơi bia trong người mình bây giờ mới phát huy tác dụng, khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Nhân tiện, tôi giả bộ yếu ớt, mệt mỏi hòng được cảm thương:
“Sếp à, thật ra hôm nay tôi đã mệt lắm rồi. Không có sức để nói chuyện…”
“Vậy được rồi, mọi chuyện để mai nói tiếp.”
Thái độ Lạc Minh mềm mỏng hơn, vẻ mặt cũng ôn hòa rất nhiều, nhướng mày nhìn tôi, lại nhỏ nhẹ nói:
“Thấy cô đáng thương như thế, vì công ty mà làm việc chăm chỉ đến tận giờ này. Thân là sếp, tôi muốn mua tặng cô một món quà nhỏ để khích lệ tinh thần nhân viên nên mới cố tình đợi cô về để cùng bàn bạc...”
Nghe đến quà, mắt tôi lập tức phát sáng, tinh thần trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết, vừa đi lòng vòng vừa nói:
“Sếp à, không cần bàn đâu. Anh cứ trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi là được rồi. À không, như thế thì ngại quá. Nếu hợp đồng lần này thành công tôi cũng được công ty thưởng hẳn nửa tháng lương cơ mà. Vậy nên, thiết nghĩ là sếp cứ mua quà tặng tôi đi. Tôi thì không cầu kì đâu, miễn quà được tặng là vật chất có thể trực tiếp lấy ra sử dụng. Còn nữa, tôi chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình đem chiến thắng trở về, nhất định mang bản hợp đồng có chữ kí to tướng của Giám đốc Dương làm món quà tặng anh và công ty. Có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Lạc Minh: “Không có sức để nói chuyện?”
Tôi: “…”
…
Sáng sớm hôm sau tôi lại lên công ty làm việc như thường, cái đầu vẫn đang bị con người tên Dương Hoàng kia làm cho bấn loạn. Hai bán cầu não không ngừng hoạt động hết công suất để đưa ra chiến lược “dụ địch” tiếp theo. Đúng lúc “ngàn cân treo sợi tóc”, chiếc điện thoại để bàn vang lên chấm dứt “ý tưởng mới chớm nở” của não trái. Tôi bực bội nhấc máy, nhưng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng:
“Alo ạ …”
“Lập tức vào phòng tôi.”
Giọng nói uy nghiêm của sếp lớn ở đầu dây bên kia khiến tôi một đợt rét run. Chưa đầy ba phút đã phóng nhanh đến trước mặt anh đợi mệnh lệnh.
Nhìn hai tấm vé xem phim lấp lánh được bàn tay thon dài của Lạc Minh đẩy đến trước mặt. Cái tên “JESSABELLE 2” to tướng đập vào mắt khiến tôi tỉnh cả ngủ. Chính là phần hai của bộ phim ma nổi tiếng mà tôi đã mong mỏi chờ đợi ngày được đến rạp kiếm tìm cảm giác mạnh. Liếc thấy sếp lớn chỉ nhìn tôi không nói gì, tôi nóng lòng đến độ muốn cầm luôn hai tấm vé đút vào trong túi. Nhưng lại nghĩ không nên đường đột như vậy, ánh mắt bất đắc dĩ rời khỏi mặt bàn nhìn lên sếp nịnh nọt tán thưởng:
“Sếp à, sắc mặt hôm nay của anh rất tốt, vẻ ngoài phong độ đẹp trai, lại thêm thần thái thông minh tài trí hơn người.”
Lạc Minh mỉm cười, biểu lộ vẫn như ngày thường:
“Ồ, thật vậy ư? Thế thì cô nhìn nhiều thêm chút đi.”
“…”
Vì thế, tôi im lặng nghẹn họng trâng trâng nhìn Lạc Minh. Vẻ mặt lúc này không biết có bao nhiêu ngu ngốc. Chỉ thấy anh mỉm cười, đem hai vé xem phim nhét vào tay tôi nói:
“Cầm lấy. Đồ đần.”
Tôi im lặng khẽ nhếch khóe môi, đồ đần thì đồ đần. Chỉ cần có hai tấm vé xem phim yêu thích mà không phải tốn một đồng tiền nào, cho dù nói tôi là “óc heo” tôi đều nhận hết!
“Vậy cô sẽ đi xem phim này chứ?” Lạc Minh nhàn nhạt hỏi.
“Tất nhiên.” Tôi đâu có điên, có vé rồi thì phải đi xem chứ!
“Một mình à?” Lạc Minh tiếp tục nhìn tôi thăm dò.
“À.. ừ nhỉ. Có tận hai vé.”
Tôi suy nghĩ một hồi, lại đón nhận ánh mắt như đang mong chờ câu trả lời của Lạc Minh, liền lóe lên ý tưởng, dõng dạc nói:
“Sếp à, anh hào phóng quá. Cảm ơn ý tốt của anh, tôi với bạn nhất định sẽ đi xem phim thật vui vẻ.”
“…”
- 🏠 Home
- Teen
- Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường
- Chương 12: Đã mù đường rồi lại còn không chịu nhận, cứ vừa “đường này, tôi nhớ mà!” vừa đi về hướng ngược lại