Mười năm sau.
"Thích Nguyệt, tớ cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển của Học viện Cơ giáp Scorsese rồi! Sau này chúng ta sẽ học cùng một trường đại học! Cha tớ bảo chúng ta cùng đi đến trường, cậu định khi nào thì xuất phát vậy!" Sau khi tín hiệu kết nối, giọng nói của Suria truyền đến. Cô ấy là con gái của người giám hộ Thích Nguyệt. Bởi vì tầng quan hệ này mà kể từ khi gặp nhau cách đây mười năm cả hai gần như đã lớn lên cùng nhau, thế nên tình cảm rất tốt.
Thích Nguyệt nói: "Ngày 20 tháng sau, còn hơn một tháng nữa. Nhưng tớ đã đặt vé rồi, không biết bây giờ mua vé có thể cùng chuyến với tớ được không."
"Ai nha!" Suria hét lên một tiếng, khuôn mặt thon dài lộ vẻ lo lắng, đôi tai nhọn run rẩy, thể hiện sự bất an của chủ nhân, "Vậy để tớ nhanh chóng kiểm tra xem, cậu đặt vé của hãng bay nào?"
"Tàu con thoi loại N của Thập Thất Duy Độ, ghế phổ thông. Số ghế của tớ là… Cậu đợi một chút." Thích Nguyệt vừa nói vừa gõ đầu ngón tay lên tường vài lần, ngay sau đó, một giao diện hình vuông xuất hiện, cô mở lịch rồi lật sang phần của tháng sau, trên đó ghi số hiệu chuyến bay và số ghế cô đã đặt: "Lúc 3h19 chiều ngày 20 tháng sau, số hiệu chuyến bay là T16G00, số ghế là 70F."
"Khoan cúp máy, để tớ xem xem." Suria cũng dùng hệ thống truy vấn trong tay để tìm kiếm, "A, vẫn còn chỗ! Nhưng không ở cạnh nhau."
"Không sao, lên đấy tìm người hỏi xem có thể đổi chỗ với họ được không. Nếu không thì cũng không sao."
"Ừ. Ghế 59A. Tớ đặt rồi." Suria hỏi, "Vậy cậu đã mua đủ đồ rồi ư?"
"Vẫn còn một số thứ chưa mua."
Hai người trò chuyện một lúc, thống nhất sẽ cùng nhau đi mua sắm đồ dùng cần thiết vào cuối tuần này rồi cúp máy.
Thực ra Suria muốn tìm một người để nói chuyện về bộ phim truyền hình "Tôi đến từ chòm sao Bò Cạp" nổi tiếng gần đây, nhưng cô biết Thích Nguyệt sẽ không có hứng thú với chủ đề như vậy nên dứt khoát không nhắc tới.
Thích Nguyệt đứng dậy sau khi cúp máy. Bây giờ là khoảng mười giờ sáng, cô mới ngủ chưa đầy ba tiếng thì bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Suria, nhưng nếu đã tỉnh thì cô cũng không muốn ngủ tiếp, pha một tách cà phê và tìm thứ gì đó để ăn, lắc lư đi về phía phòng làm việc.
Phải nói là cô vô cùng thích cà phê thời đại này. Nghe nói Liên Bang sẽ chọn ra tinh cầu phù hợp từ rất nhiều tinh cầu rồi tiến hành trồng trọt cây trồng trên quy mô lớn. Cà phê là một trong số đó.
Tinh cầu được chọn theo cách này đôi khi cho ra cà phê còn ngon hơn cả cà phê được trồng trong vùng cà phê trên trái đất nguyên thủy.
Nhưng điều Thích Nguyệt thích nhất ở cà phê là tác dụng nâng cao tinh thần của nó.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, đi một đoạn ngắn, Thích Nguyệt đến phòng làm việc – phòng làm việc đã được cô cải tạo lại.
Thời đại này cách thế kỷ 20 Thích Nguyệt từng sống gần ba nghìn năm, con người không còn lấy Trái Đất làm phạm vi hoạt động nữa mà mở rộng lãnh thổ của mình ra gần ba tinh hệ: Hệ Ngân Hà, Đám Mây Magellan Lớn, và Đám Mây Magellan Nhỏ.
Thời đại này còn được gọi là Kỷ Tam Tinh. Trước đó, nó được gọi là Kỷ Ngân Hà (dấu chân con người trải rộng khắp Hệ Ngân Hà), Kỷ Quá Độ (con người bắt đầu di cư quy mô lớn), Kỷ Do Thám (con người nắm giữ công nghệ bước nhảy không gian và bắt đầu khám phá vũ trụ), và thời đại đáng kinh ngạc mà Thích Nguyệt đang sống.
So với những bước tiến vượt bậc đạt được sau này, con người lúc đó chỉ như những đứa trẻ mới chập chững biết đi.
Khi học lịch sử ở trường, Thích Nguyệt đã biết đến quá trình này. Cô vô cùng khϊếp sợ đồng thời là ngạc nhiên và vui mừng.
Khϊếp sợ là trong một giây ngắn ngủi, dường như chỉ một cái chớp mắt, cô đã xuyên qua gần ba nghìn năm, từ Trái Đất đến một tinh cầu xa lạ mà cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình được đặt chân lên. Bạn bè, cha mẹ, thầy cô, tất cả mọi thứ về cô đều biến mất, ngay cả thân xác cũng không mang theo, chỉ có linh hồn là còn nhớ về hai mươi năm qua. Thậm chí nếu tìm kiếm lịch sử của thời đại này cũng không có khả năng tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của quá khứ.
Đôi khi cô còn tự hỏi, liệu mọi thứ trong ký ức của cô phải chăng chỉ là một giấc mơ?
Trái đất từ
lâu đã trở thành vùng đất hoang tàn của nhân loại do sự phát triển quá mức. Chỉ có một số ít người Liên Bang còn sống ở đó. Hầu hết mọi người đều sinh ra và sống trên các tinh cầu khác, cả đời cũng chưa từng đặt chân đến Trái Đất.
Trong mười năm qua, không phải cô chưa từng nghĩ đến việc quay trở về. Vì lý do này, cô thậm chí còn nỗ lực học tập tất cả những kiến
thức liên quan đến thời gian và không gian, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Ngay cả thời đại mà lý luận về thời không đã vô cùng phát triển và được áp dụng trong nhiều lĩnh vực dân sự như Kỷ Tam Tinh, thì du hành thời không vẫn là một giấc mơ chưa thực hiện được. Chứ đừng nói đến loại chuyện khiến người kinh sợ như linh hồn xuyên không.
Các nhà khoa học thời đại này dự đoán rằng phải chờ hơn 5.000 năm nữa công nghệ du hành thời không mới xuất hiện. Còn một số nhà khoa học thì cho rằng du hành thời không sẽ không thể thực hiện được trước khi thời gian và không gian kết thúc. Bởi vì điều này sẽ phá vỡ sự ổn định của dòng thời gian và không gian.
Thích Nguyệt đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể tìm được số lượng lớn các tác phẩm giả tưởng. Tiểu thuyết, điện ảnh, hí kịch và còn có rất nhiều loại hình nghệ thuật mới xuất hiện mà cô không hề biết đến. Chỉ là không phát hiện được cơ sở lý luận thực tế.
Cô gần như đã bỏ cuộc.
Nhiều lần, cô nhìn khuôn mặt đã tiến hóa khác với nhân loại ba nghìn năm trước trong gương, chạm vào làn da nhợt nhạt tới mức có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới da, đến nổi không thể nhớ được bộ dáng của mình trước đây trông như thế nào.
May mắn thay, cuộc sống luôn có tuyệt vọng và hy vọng cùng tồn tại.
Điều khiến Thích Nguyệt vui mừng chính là trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của thời đại này cao hơn nhiều so với ba nghìn năm trước. Điều này khiến Thích Nguyệt, người trước đây luôn một lòng say mê lĩnh vực khoa học kỹ thuật cảm thấy vui mừng như cá gặp nước.
Cô dần thoát ra khỏi nỗi buồn du hành thời không và hòa mình vào cuộc sống học hỏi, nghiên cứu thực hành những kỹ thuật mới.
Trí tuệ ba nghìn năm đã kết tinh thành đại dương kiến
thức khoa học kỹ thuật và công nghệ rộng lớn, khiến Thích Nguyệt gần như không có thời gian rảnh rỗi, càng hiếm khi cảm thấy cô đơn.
Cô không từ bỏ cơ hội được đến trường mà trái lại, cô càng chăm chỉ hơn, càng quý trọng từng giây, từng phút. Từ ngày đầu tiên nhập học cho đến khi tốt nghiệp trung học, Thích Nguyệt không hề vắng mặt một buổi học nào, làm cho tất cả giáo viên đều kinh ngạc không thôi.
Theo quan điểm của Thích Nguyệt, trường học có thể giúp cô hòa nhập và hiểu rõ hơn về thời đại này.
Nhưng điều này có vẻ hơi khó khăn. Cô không kết bạn nhiều, cùng lứa lại càng ít.
Thời gian có trôi qua hàng nghìn năm thì trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, dù có hiểu biết nhiều hơn người ở nghìn năm trước, cũng hoàn toàn không thể so sánh với người trưởng thành về trí tuệ cảm xúc, tư duy logic, khả năng phán đoán hay cách ứng xử với người khác được.
Dù sao trước khi xuyên qua Thích Nguyệt cũng đã hai mươi tám tuổi. Cô có bằng cử nhân Vật lý học, tiến sĩ Khoa học máy tính và đang học chương trình thạc sĩ về Kỹ thuật thông tin điện tử. Kiến thức phong phú là một chuyện nhưng quan trọng hơn là kinh nghiệm và tuổi tác đã giúp cô có khả năng tự học mà trẻ con không có, ở các phương diện khác cũng thành thục hơn nhiều.
Cũng may kết bạn không phải là mục tiêu hay điều cô quan tâm.
Coi như một người bạn cũng không có, cô vẫn có thể dành hết ngày này qua ngày khác một mình đối mặt với sách vở, máy tính và các mạch điện có thiết kế kỳ diệu.
Còn vô cùng vui vẻ.
Không kết bạn, cô ấy vẫn có thể quan sát và tìm hiểu những cuộc hỏi đáp mới nhất. Từ cuộc trò chuyện giữa các bạn cùng lớp và giáo viên lấy được những kiến thức cần thiết về thời đại này.
Thích Nguyệt rất vui khi cơ thể cô xuyên đến có một số ký ức cơ bản, chẳng hạn như ngôn ngữ và cách sử dụng các thiết bị hàng ngày. Nhưng điều kỳ lạ là cơ thể này không có bất cứ ký ức nào về cha mẹ, người thân và bạn bè, có lẽ ngay từ đầu cô ấy đã là trẻ mồ côi.
Ngoài ra, cô còn học tập như đại hạn chờ mưa. Mỗi giây mỗi phút đều suy nghĩ cách áp dụng những kiến
thức này để thay đổi cuộc sống của mình.
Là một cô gái ngành kỹ thuật, cô có những kỹ năng cơ bản nhất: học đi đôi với hành, hành sai những gì đã học.
Không ai biết rằng khi cơ thể này mười tuổi, đã tiến hành cải tạo hoàn toàn căn phòng tiêu chuẩn chính phủ giao cho cô. Căn phòng nhỏ ban đầu trở thành phòng ngủ chính, bức tường giữa phòng ngủ chính và phòng khách ban đầu được đập thông, trở thành phòng làm việc và phòng thí nghiệm của Thích Nguyệt.
Lần đầu tiên xây dựng phòng thí nghiệm này, cô đã nghĩ đến hệ thống quản gia chứa đầy hình ảnh ba chiều và có thể hỗ trợ nam chính trong bộ phim có tên "Iron Man" từ thời đó, cũng như cánh tay cơ giới vô tri được nhân tính hóa.
Vốn dĩ đó chỉ có thể là nội dung của những bộ phim khoa học viễn tưởng. Bởi vì công nghệ hiệu ứng ba chiều, trí tuệ nhân tạo và độ tinh vi của cơ giới chưa đạt đến trình độ trong phim. Đây không phải là việc chỉ một hai thiên tài có thể thực hiện được, mà là vấn đề trình độ phát triển và trình độ công nghiệp của toàn xã hội loài người.
Giống như thời Tam Quốc cổ đại, người thợ dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể tạo ra được một chiếc máy bay. Họ chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh người ta bay trên trời mà không cách nào thực hiện được.
Sau khi xuyên không, Thích Nguyệt dường như đã được trời cao ban cho một cơ hội - chắp cánh cho mọi tưởng tượng của cô.
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng các loại vật liệu và kỹ thuật, ngoại trừ thực phẩm và quần áo cần thiết, cô đã dùng hết toàn bộ số tiền chính phủ hỗ trợ để mua những vật liệu cơ bản. Giấy dán tường chứa công cụ tạo hiệu ứng ba chiều, mã cốt lõi của trí tuệ nhân tạo, các phụ tùng kim loại nhẹ nhàng bền chắc,... đều được chuyển đến nhà cô.
Sau khi dán giấy dán tường lên, nó tương đương với việc hình thành một không gian trong phòng, nơi hình ảnh ba chiều có thể xuất hiện ở bất cứ đâu. Đáng tiếc là cô không thể dán loại giấy dán tường này lên kính, chỉ có thể sử dụng loại kính thông thường.
Kính chứa công cụ tạo hiệu ứng ba chiều cũng được bán trên tinh võng Liên Bang, nhưng giá rất cao. Đặc biệt muốn đạt được hiệu quả như trong "Iron Man", chỉ dựa vào quỹ cứu trợ của chính phủ thì còn lâu mới đủ.
Tuy nhiên, Thích Nguyệt đã nhanh chóng hoàn thành hệ thống quản gia thông minh. Điều này nhờ vào trình độ tiến sĩ khoa học máy tính ban đầu của cô cùng với sức mạnh của mã cốt lõi đó.
Hệ thống quản gia được Thích Nguyệt đặt tên là IDLE, nghĩa đen là nhàn rỗi, nghĩa bóng là chạy không tải. Trong máy tính, nếu một chương trình ở trạng thái không hoạt động, có thể là do tài nguyên đang bận chạy các chương trình khác, vậy nên chương trình đó bị treo hoặc bị gián đoạn và tạm thời không hoạt động.
Tất nhiên, tên tiếng Anh này vẫn còn hơi trang trọng. Thích Nguyệt thường gọi nó là McDull.
** McDull là tên một chú heo con màu hồng mắt nâu của hai tác giả Brian Tse và Alice Mak, là nhân vật hoạt hình được yêu thích ở Hong Kong.
Hệ thống quản gia có thể giao tiếp với Thích Nguyệt bằng ngôn ngữ, thực hiện các cuộc trò chuyện cơ bản, xử lý các công việc hàng ngày, nhắc nhở những ngày quan trọng, sắp xếp lịch trình, đưa ra gợi ý, hoàn thành các mệnh lệnh cơ bản,…
Đặc biệt trong mười năm qua, khi trình độ của Thích Nguyệt không ngừng nâng cao thì trí năng và khả năng phán đoán logic của McDull cũng không ngừng được nâng cao. Phòng làm việc này không còn dáng vẻ như lúc cô mười tuổi đã xây dựng nữa, thay vào đó, về cơ bản nó trông giống như căn phòng thuộc sở hữu của nam chính trong "Iron Man".
Thích Nguyệt rất hài lòng và tự hào về điều này.
Cô đi tới phòng thí nghiệm, nói: "McDull, có ủy thác mới nào không?"
"Kiểm tra ủy thác mới cho Ngài, dựa theo tiêu chuẩn tìm kiếm sàng lọc lần trước, theo dõi và tính toán độ tin cậy của người ủy thác, so sánh giá ủy thác…"
Một chuỗi âm thanh vang lên. Khi Thích Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế sofa da màu đỏ, một màn hình nổi ba chiều xuất hiện trước mặt cô, ba ủy thác hiện ra từ khung màu đỏ tím, đều được trả tiền lại còn rất dễ hoàn thành, giá cả tương đối hợp lý.
Thích Nguyệt nhìn sơ lược rồi nói: "Nhận hết đi."
Cô đặt tách cà phê xuống, đứng dậy đi đến bàn làm việc: "Chuẩn bị bản vẽ của ủy thác đầu tiên."
"Thích Nguyệt, ủy thác đầu tiên là sửa chữa và cải tiến, đề nghị tiến hành sau khi sửa chữa xong các hạng mục."
Thích Nguyệt nói: "Không sao, tôi xem qua bản vẽ trước đã."
McDull không nói gì thêm, đưa bản vẽ ra trước mặt cô. Thích Nguyệt cau mày nhìn: "Bây giờ có người còn sử dụng thiết bị liên lạc MZD sao? Tôi cứ tưởng nó đã bị đào thải rồi."
"MZD đã bị ngừng sản xuất, chỉ riêng số lượng thiết bị liên lạc được kích hoạt trong toàn bộ Đám mây Magellan Nhỏ chưa tới 10.000. Nhưng nếu là bộ phận đồng bộ của cơ giáp Mosas thì không ít người vẫn đang sử dụng nó. Trong phạm vi của tinh cầu này, tức là Sao Mạnh Ngả, có 3298 cái được kích hoạt."
Thích Nguyệt gật đầu: "Thì ra là vậy."
Thiết bị liên lạc của cơ giáp và thiết bị liên lạc độc lập chẳng qua là sử dụng mối nối khác nhau chứ thiết kế bên trong thì hoàn toàn giống nhau. Nói cách khác, khi sử dụng cho cơ giáp, hãng sản xuất cần căn cứ theo yêu cầu của cơ giáp để thiết kế mạch điện phân tán và sử dụng mối nối tiêu chuẩn của cơ giáp.
Khi được sử dụng độc lập thì tùy ý hơn nhiều.
Ngoài ra, các thiết bị liên lạc độc lập có thể được thay thế ngay lập tức khi chúng trở nên lỗi thời. Nhưng thiết bị liên lạc trong cơ giáp là đặc biệt thiết kế, một số thậm chí còn được gia cố trên bộ mạch chip của cơ giáp khi xuất xưởng, đến việc tháo rời từng mảnh cũng không hề dễ dàng chứ đừng nói đến thay thế. Chỉ có thể dựa vào các bản cập nhật plug-in từ một số hãng sản xuất hoặc các bản cập nhật trả phí.
** Gia cố (固化): kỹ thuật tạo độ cứng cho vật liệu, đảm bảo tính vững chất và bền bỉ.
Cơ giáp chỉnh thể vô cùng đắt, chi phí bảo trì thay thế linh kiện cũng không thấp. Muốn duy trì sự tân tiến cho tính năng cơ giáp, chỉ có hai lựa chọn: tiêu tiền hoặc tự sửa đổi nó. Cái trước đòi hỏi sức mạnh kinh tế, cái sau đòi hỏi kỹ thuật. Cái trước cái sau đều không có, chỉ có thể dựa vào hai từ: chịu đựng.
Thích Nguyệt đã nhận được không ít ủy thác sửa đổi cơ giáp. Hầu hết họ đều hy vọng có thể cải tiến hoặc thay thế linh kiện bằng một số tiền nhỏ. Điều này cũng giống như trên Trái Đất ban đầu, một khi máy tính đã hết thời gian bảo hành, mọi người không sẵn sàng mang nó đến hãng sản xuất ban đầu để sửa chữa mà hy vọng tìm được một cửa hàng sửa chữa nhỏ rẻ hơn cho hợp lý.
Sau khi nghiên cứu các bản vẽ và thông tin của Khoa học Kỹ thuật Tân Hàng Tuyến - hãng sản xuất MZD, Thích Nguyệt vô cùng nghi hoặc. Vấn đề với MZD này không phải là chi phí cập nhật cao mà là đối với hầu hết các mẫu cơ giáp đã gia cố MZD, công ty này không cung cấp bất kỳ gói cập nhật nào mà chỉ khuyến nghị mua mẫu thiết bị liên lạc mới nhất.
Đối với người sử dụng cơ giáp, đây nhất định là một trò đùa.
Đúng ra mà nói mẫu MZD là một thiết bị liên lạc rất kinh điển và phổ biến của hãng này vào thời điểm đó nên rất nhiều cơ giáp đã gia cố nó. Ngày nay, khi MZD đang phải đối mặt với việc bị đào thải, có những cơ giáp vẫn đang sử dụng nó. Khoa học Kỹ thuật Tân Hàng Tuyến phải nhận thức được vấn đề và cung cấp các giải pháp nâng cấp MZD mới đúng. Cho dù phải tiêu một chút tiền, Thích Nguyệt tin rằng có rất nhiều người sẵn sàng làm như vậy.
Nhưng tại sao họ không làm điều này mà lại từ bỏ việc cải tiến mẫu MZD dành cho cơ giáp? Việc này chắc chắn sẽ khiến người tiêu dùng mua cơ giáp trong tương lai phải cân nhắc đến vấn đề của hãng sản xuất thiết bị liên lạc. Nếu sử dụng sản phẩm của Khoa học Kỹ thuật Tân Hàng Tuyến, lại còn xử lý gia cố, thì họ có lý do để nghi ngờ về các dịch vụ tiếp theo của công ty, từ đó quyết định không mua cơ giáp này.
"McDull, có bản vẽ mạch điện chi tiết hơn không?" Thích Nguyệt hỏi.
Rất nhanh, trước mặt cô xuất hiện hình ảnh 3D bản vẽ của thiết bị MZD đã gia cố, cũng như liên kết của nó với các thiết bị khác trong chipset. Các đường dây khác nhau được đánh dấu bằng nhiều màu sắc khác nhau, vô cùng tường tận.
Thích Nguyệt biết loại bản vẽ này, e rằng chỉ có nội bộ công ty Khoa học Kỹ thuật Tân Hàng Tuyến mới có. Xem ra khả năng bẻ khóa và xâm nhập của McDull đã được tăng cường.
Ước chừng hơn một giờ tháo dỡ nghiên cứu, Thích Nguyệt cuối cùng cười lớn: "Khó trách. Đám người này năm đó thật sự chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt, bất chấp lưu lại nhiều nguy hiểm tiềm ẩn như vậy… Haiz."
"Thích Nguyệt, có muốn nghe đề nghị của tôi không?" McDull đột nhiên nói.
Kể từ khi Thích Nguyệt bổ sung thêm hệ thống hài hước vào tháng trước, nó đã trở nên chủ động hơn trước rất nhiều, còn có thể đùa giỡn. Thích Nguyệt nghe nó hỏi, liền nói: "Nói một chút xem?"
"Làm tan chảy phần gia cố, trực tiếp hàn thiết bị liên lạc mới."
Thích Nguyệt bĩu môi: "Không phải là không thể, chỉ là tôi có phương pháp tốt hơn."
"Phương pháp gì?"
"Cải tiến MZD. Tôi chẳng những cho anh ta một MZD hoàn chỉnh mà so với MZD còn tốt hơn!"