- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Cuộc Sống Cơ Giáp Ở Tinh Tế
- Chương 1: Linh hồn xuyên đến Kỷ Tam Tinh
Cuộc Sống Cơ Giáp Ở Tinh Tế
Chương 1: Linh hồn xuyên đến Kỷ Tam Tinh
Thích Nguyệt khoác chiếc chăn màu xám tro, trên tay cầm bát súp đặc bốc khói, ngồi ở khoảng trống cạnh xe cứu thương. Xung quanh cô, các thành viên đội cứu hộ mặc đồng phục màu vàng ánh kim đang đi tới đi lui, lần lượt kéo từng thi thể ra khỏi đống đổ nát, sự khẩn trương và nghiêm túc giữa hai hàng lông mày lộ ra chút bi thương.
Thật ra công việc cứu hộ chỉ vừa mới bắt đầu, đội cứu hộ chỉ mất vài giờ để đến đây. Những tiếng kêu thảm thiết, những tiếng khóc tuyệt vọng vẫn nối tiếp nhau vang lên, xen lẫn với ngọn lửa thiêu đốt và những tiếng nổ ngắt quãng, đặc biệt khiến lòng người kinh sợ.
Giống như trời sập vậy…
Không, thực ra đúng là trời sập. Thứ đó to bằng 2/3 sân bóng, dù không phải là hoàn toàn không có khe hở nhưng cũng đủ gây ra thảm họa khủng khϊếp này. Khi nó rơi xuống, mọi người có mặt đều nghĩ rằng ngày tận thế đã đến.
Thảm họa này xảy ra quá bất ngờ, hơn nữa mật độ dân số tại nơi xảy ra vụ việc quá cao, nhiều người gần như không có khả năng trốn thoát, cuối cùng ngay cả thi thể cũng khó tìm thấy.
Tuy vẫn có những người may mắn còn sống sót dù bị chôn trong đống đổ nát, nhưng xét theo số liệu thống kê cho đến hiện tại, phần lớn những người được kéo ra đều đã không còn thở.
Hơn nữa, cho dù có người sống sót thì họ cũng được các thành viên của tiểu đội đặc nhiệm giải cứu trước. Bọn họ có thiết bị dò tìm tân tiến nhất, có thể tìm thấy những người sống sót bị chôn sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất. Ngoài ra, mỗi người trong số họ đều xuất thân từ đội đặc chiến, thể chất mạnh mẽ, có thể thích ứng với nhiều hoàn cảnh khác nhau nên tốc độ đào rất nhanh, động tác khéo léo.
Nếu họ không đào ở đó, chỉ sợ không phải không có ai, mà là người bên dưới đã không còn hy vọng sống sót.
"Em gái nhỏ, tôi là phóng viên của đài truyền hình Cận Tinh, có thể phỏng vấn em một chút được không?" Lúc này, một cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp màu đen cầm micro chạy đến chỗ Thích Nguyệt.
Thích Nguyệt nhìn cô ấy, chậm rãi lắc đầu, cúi đầu rũ mi mắt, không nói gì.
Phóng viên có chút lo lắng bất đắc dĩ, tiếp tục khuyên can: "Em gái nhỏ…"
"Ai không liên quan đến việc cứu hộ xin hãy nhanh chóng rời khỏi hiện trường!" Một thành viên đội cứu hộ nhìn thấy hành động của phóng viên lập tức tới đuổi cô ấy đi.
Phóng viên không còn cách nào khác đành phải cùng quay phim rời đi.
Thành viên đội cứu hộ đi tới trước mặt Thích Nguyệt: "Cô bé, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ý tới những người đó."
Thích Nguyệt dùng sức gật đầu.
Chờ anh ta rời đi, cô mới lại cau mày, bất chấp bụi đất dơ bẩn trên mặt mà nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây rõ ràng là một thảm họa cực lớn. Cô không nhìn thấy hình dạng của vật rơi xuống. Bởi vì khi tỉnh dậy, trước mặt cô đã là một đống đổ nát. Thích Nguyệt phỏng đoán linh hồn của cơ thể này cũng biến mất trong trận thảm họa.
Có thể gây ra thiệt hại quy mô lớn như vậy, e rằng không phải thứ đơn giản. Điều khủng khϊếp nhất chính là nó rơi trúng một công viên giải trí rất nổi tiếng trên hành tinh này, tương đương với Disneyland trên Trái đất trước kia. Hôm nay lại là ngày nghỉ lễ, du khách nhiều vô cùng, dẫn đến thương vong nhiều vô số kể, trong đó có một phần lớn đều là trẻ em.
Nhìn bề ngoài, Thích Nguyệt cũng giống như bao đứa trẻ khác ở hiện trường, dường như bị hóa đá bởi mọi thứ trước mắt. Chỉ biết mở to mắt, không thể nói bất cứ điều gì. Cha mẹ của những đứa trẻ đó có thể đã chết trong thảm họa này, hoặc có thể đã bị thất lạc trong sự hỗn loạn nên không tìm thấy nhau. Chỉ có thể bàng hoàng bất lực, kéo lê thân thể mệt mỏi đầy thương tích lang thang quanh quẩn trong hiện trường ồn ào, hỗn loạn.
Song Thích Nguyệt có điểm khác với những đứa trẻ kia. Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nhưng dưới vẻ ngoài bình tĩnh này, trong lòng Thích Nguyệt chính là một trận mưa rền gió dữ thật lâu chưa dứt. Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được chuyện đã xảy ra.
Một giây trước, cô còn đang xử lý một mối hàn bị hỏng trong phòng thí nghiệm. Mặc dù đã rất muộn, bên ngoài trời đã tối, nhưng trong phòng thí nghiệm vẫn đèn đuốc sáng trưng, vài bạn học đang thảo luận về sơ đồ mạch điện ở phòng bên cạnh.
Nhưng giây tiếp theo, cô đã đến thế giới tràn đầy khói bụi, tường đổ vách nát và tiếng khóc than khắp chốn này. Các cơ sở giải trí xung quanh đều khổng lồ và rất tinh xảo, bất kể về mặt thiết kế hay công nghệ chế tạo đều tiên tiến đến mức cô không thể tin nổi. Ví dụ như tòa nhà cách cô không xa, nó giống như tòa tháp cao chọc trời nhưng lại không tìm được một khe hở hay khớp nối nào. Như thể nó đã được chế tạo thành một khối thống nhất. Mặc dù lúc này các bộ phận chống đỡ của nó đã bị hư hỏng nhiều chỗ nhưng nó vẫn đứng vững mà không hề bị đổ. Có thể thấy, công nghệ được sử dụng vượt quá kiến
thức của Thích Nguyệt.
Lúc mới xuyên đến đây, cô lần đầu tiên dành năm phút để chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành một đứa trẻ sáu tuổi, sau đó lại quanh quẩn trong đống đổ nát hơn ba mươi phút, ôm ra một đứa bé sơ sinh từ căn phòng bị cháy, mở cánh cửa bị kẹt ở phòng trò chơi giúp hai người trẻ tuổi. Lúc sau cô mới nhìn thấy đội cứu hộ lái phi thuyền hình bầu dục màu xám bạc đáp xuống từ trên trời.
Dường như phải đến lúc đó cô mới thực sự giật mình tỉnh lại, ý thức được thế giới này với thế giới mà cô đã ở trước đây hoàn toàn khác nhau.
Thế giới tương lai.
Thích Nguyệt lập tức đưa ra quyết định. Kích thước nhỏ bé và màu sắc kỳ lạ của mặt trời trên bầu trời như đang nói với cô rằng đây không phải là Trái đất.
Ban đầu, Thích Nguyệt không biết đó là đội cứu hộ nên cố tình tránh né, âm thầm quan sát bọn họ.
Sau phi thuyền cứu hộ, một phi thuyền cỡ nhỏ khác màu vàng sậm có đường chỉ đỏ đáp xuống mảnh đất tương đối bằng phẳng trong công viên giải trí. Cửa cabin mở ra, mười mấy người nhìn còn khá trẻ, người nhỏ nhất hình như chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vác súng bước xuống. Họ mặc quần áo hết sức vừa vặn, màu sắc của chúng liên tục thay đổi khi họ đi ngang qua. Nhưng không phải vô hình mà là nếu người quan sát không chú ý kỹ sẽ không nhận thấy sự tồn tại của người đó. Giống như một con tắc kè hoa vậy.
Thích Nguyệt kinh ngạc nhìn bọn họ qua lại trong phế tích, đặc biệt tìm kiếm những chỗ sụp đổ mà người bình thường khó có thể lay chuyển được. Điều quan trọng nhất là chỗ họ lựa chọn khá chính xác, chỉ cần loại bỏ những tảng đá hoặc giá đỡ bằng kim loại, nhất định sẽ tìm thấy người phía dưới, hơn nữa là người còn sống.
Đặc biệt là người nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi nhất, vóc dáng hơi gầy nhưng lại hành động gọn gàng, lưu loát nhất. Khuôn mặt của anh khá sắc nét, nếu như dựa theo hiểu biết của Thích Nguyệt, thì các đường nét trên khuôn mặt của anh tương đối giống người Đức, nhưng vẫn mơ hồ có huyết thống của người châu Á. Còn mang vẻ cao quý không dính khói lửa nhân gian, như được chạm trổ tỉ mỉ. Giống như sự pha trộn giữa Âu, Á cùng với một chủng tộc không biết tên.
Cô nhìn mấy lần đã kính nể anh không thôi. Người này như đã rèn luyện một số kỹ năng thể chất đặc biệt gì đó, thường có thể tận dụng ưu thế vóc dáng của mình để làm những việc mà người khác không làm được. Hơn nữa, sức lực của anh thật đáng kinh ngạc, tốc độ cũng nhanh. Chỉ trong mười mấy phút cô chú ý, anh đã cứu được năm người, trong đó có ba đứa trẻ!
Ánh mắt Thích Nguyệt nhìn anh ngày càng nóng rực, có chút ngưỡng mộ. Nhưng cũng vì vài cái liếc mắt này mà nơi cô đang lẩn trốn đã bị bại lộ.
Người nọ đột nhiên xoay người lại, gần như chỉ trong một phần năm giây đã khóa chặt ánh mắt vào Thích Nguyệt, khiến cô không thể cử động. Thích Nguyệt biết đây phần lớn là do tinh thần, nhưng cô không có đủ năng lực để bài trừ cảm giác kinh sợ này.
Đối phương bước đến chỗ cô, chậm rãi ngồi xổm xuống. Một khuôn mặt tựa như yêu tinh phóng to trước mắt Thích Nguyệt.
Có lẽ nhận ra đối phương chỉ là một đứa trẻ, người nọ cau mày, thông qua máy truyền tin gọi một vài nhân viên cứu hộ bình thường tới.
"Người bạn nhỏ, em tên gì?" Anh dường như đang hỏi cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc.
Thích Nguyệt thấy rõ trên cổ anh có đeo một sợi dây chuyền màu đỏ, vàng sẫm và bạc đan xen.
"Người bạn nhỏ, cháu tên gì?" Một nhân viên cầm sổ ghi tên đi tới, cắt ngang ký ức của Thích Nguyệt, "Có thể nói cho chú tên cháu được không? Chú sẽ giúp cháu tìm bố mẹ? Người bạn nhỏ, cháu có nghe được chú nói không? Cháu biết tên của mình chứ?"
Thích Nguyệt mở to mắt nhìn ông ấy. Bộ quần áo ông ấy mặc có chút kỳ quái, nó quá bó sát, làm cô rất khó chấp nhận. Với lại biểu đồ cấp độ mà ông ấy cầm trên tay hình như là một tấm thủy tinh trong suốt, phía trên có một số hoa văn và dòng chữ màu xanh lam. Đây rõ ràng là một cái gì đó tương tự như màn hình LCD, chẳng qua cao cấp hơn một ít. Thích Nguyệt nghĩ.
Có thể vì thấy dáng vẻ trầm mặc của cô nên nhân viên đành phải hỏi lại: "Cháu có biết tên bố mẹ mình không?"
Lúc này, Thích Nguyệt rốt cuộc trả lời: "Cháu tên Thích Nguyệt."
Đúng vậy, cô biết mình vẫn được gọi bằng cái tên này. Còn những thứ khác cô không biết gì hết.
Nhân viên gật đầu, sau khi ghi lại tên Thích Nguyệt nói thì lập tức rời đi. Ông ấy nhìn khuôn mặt trắng nõn không thể che giấu bởi bụi bặm của cô gái nhỏ, cùng đôi mắt to ngây thơ, trong lòng không khỏi càng thương tiếc.
Mặc dù đã biết tên, nhưng chỉ dựa vào đó để tìm bố mẹ của đứa trẻ cũng không phải là điều dễ dàng.
Ông ấy chậm rãi tới lui giữa những người được cứu, ghi lại thông tin của tất cả những đứa trẻ bị chia cắt khỏi người thân. Trong lòng ngày càng xúc động, khóe mắt như có nước mắt tràn ra.
Trận thảm họa này thực sự khủng khϊếp.
Tuy nhiên những đứa trẻ này cũng xem như là trong cái rủi có cái may. Mặc dù trong số chúng có đứa bị thương nặng hoặc có đứa thất lạc cha mẹ, nhưng bởi sự cố xảy ra trên XL-1075 quá mức chấn động, hàng trăm người chết, phần lớn còn là trẻ em, đã dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người trong Liên bang Vũ trụ Nhân loại.
Đặc biệt là vào thời đại khó sinh ra những đứa trẻ có chỉ số IQ cao như vậy, thảm họa này được gọi là nỗi đau của các vì sao, là bi kịch của thời đại, toàn bộ nhân loại trên Đám Mây Magellan Nhỏ đều đang chú ý đến vấn đề này, cũng giúp cho tất cả đứa trẻ liên quan đến vụ việc này nhận được cách xử lý thích hợp.
Một số gia đình quý tộc thậm chí còn nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ, còn có đứa trẻ sống cuộc sống hơn hẳn trước kia.
Có nhà phê bình cho rằng trận thảm họa này đã bị con người phóng đại lên nhiều lần. Cũng như những lời tiên đoán ngu ngốc về sự diệt vong của nhân loại, đều chỉ là những câu chuyện giật gân, không nên tốn quá nhiều công sức để đưa tin hay quan tâm đến chuyện này.
Trong lúc nhất thời, giữa hai phe đồng tình và phản đối đã xảy ra cuộc đối đầu gay gắt, ngược lại khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Ngay cả Đám mây Magellan Lớn xa xôi, thậm chí cả Dải Ngân hà nơi con người sinh ra cũng đã có khá nhiều bài đưa tin về sự việc này, hơn nữa đã được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng.
Nhưng nguyên nhân của vụ tai nạn, cái vật khổng lồ rơi xuống giống như chưa từng xuất hiện, nó biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người. Không có phương tiện truyền thông hay học giả nào đề cập đến nó, việc nó bị lãng quên cứ như chuyện đương nhiên vậy.
Mọi người đều biết có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đập chết rất nhiều người, nhưng kết quả rơi xuống là cái gì, tại sao lại rơi xuống, sau khi rơi xuống đã biến đi đâu, lại không một ai biết và cũng không một ai quan tâm.
Cho đến sau này, giống như mọi điều mới mẻ khác, thời gian sẽ gϊếŧ chết bạn một cách nhẹ nhàng. Cho dù ngày hôm qua có bao nhiêu người khóc vì bạn, thì ngày mai ngày kia, sẽ không một ai quan tâm đến việc có phải bạn đã ngủ trong cống nước hôi hám hay không.
Chẳng bao lâu, ngay cả những đứa trẻ bất hạnh đó cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Bị mọi người lãng quên. May mắn thay, chính phủ đã sắp xếp công tác cứu trợ từ lâu, nguồn tài trợ đã được thực hiện dựa trên mối quan tâm trước đó. Điều này giúp Thích Nguyệt tránh được cuộc sống bi thảm, không tiền, không nhà và không ai chăm sóc.
Năm 1037 lịch tiêu chuẩn Magellan Nhỏ, tức là năm 4777 của lịch sau Công nguyên trên Trái đất. Thích Nguyệt trở thành trẻ mồ côi ở Liên bang Nhân loại trong Kỷ Tam Tinh, đã được đăng ký chính thức, kết quả xét nghiệm xương cho thấy tuổi của cô là sáu tuổi rưỡi.
Thích Nguyệt nhìn tấm thẻ thông tin cư dân liên bang trong tay, ánh sáng bạc mơ hồ lưu động trên tấm thẻ màu trắng đυ.c, nhìn từ một góc độ đặc biệt có thể nhìn thấy những hoa văn phức tạp trên tấm thẻ, không biết là cố định hay những hoa văn này cũng hàm chứa tin tức gì đó.
Chỉ khi sử dụng thiết bị đọc thẻ chuyên biệt mới có thể đọc được thông tin cư dân trên thẻ.
Có lẽ vì cô còn khá nhỏ nên người chú phát hành thẻ đặc biệt dặn dò cô nhất định phải giữ thẻ cẩn thận, nếu bị mất thì phải dùng mã số cư dân đến sở quản lý báo mất, sau đó hủy thẻ cũ và nhận một cái mới.
Thích Nguyệt gật đầu. Điều cô đang nghĩ là lỡ không nhớ được mã số thì nên làm gì. Chẳng lẽ bọn họ sẽ gửi cho cô một mã số mới?
Vì chưa được nhận nuôi, cũng không có người thân đến tìm nên cô chỉ có thể vào trại trẻ mồ côi hoặc lựa chọn sống tự lập nhưng phải chọn một người giám hộ. Người giám hộ này không cần cung cấp chỗ ở và chi phí sinh hoạt cho cô, cũng không có trách nhiệm đưa cô đến trường, chỉ cần nắm bắt tình hình của cô là được.
Thậm chí nếu như Thích Nguyệt ngoan ngoãn không gây rắc rối, cô và người giám hộ chỉ cần liên lạc qua video định kỳ, không cần phải sống trong cùng một thành phố hay tinh cầu, còn có thể sống ở các tinh hệ khác nhau.
Họ không phải lo lắng về việc cô bị bệnh.
Ở thời đại này, đã có một hệ thống giám sát xã hội hoàn chỉnh có thể phát hiện tình trạng thể chất của mỗi cá nhân. Khi một người bị bệnh, thông tin sẽ tự động truyền vào thẻ thông tin cư dân, sau đó tự động đặt lịch hẹn với bác sĩ hoặc điều trị giúp người dân.
Sau khi tất cả thông tin của cư dân được đăng ký, Thích Nguyệt nhận được một ngôi nhà độc lập và tư cách nhận tiền viện trợ 15 năm. Trong 15 năm tiếp theo, hàng tháng cô sẽ nhận được trợ cấp sinh hoạt cơ bản từ chính phủ, đồng thời được hỗ trợ về giáo dục, việc làm ở độ tuổi tương ứng.
Cho đến khi cô kết thúc chương trình đại học của mình. (Thật khó để tin rằng con người vẫn duy trì hệ thống phân cấp trình độ học vấn như vậy sau hàng nghìn năm.)
Thích Nguyệt rất hài lòng với điều này.
Bởi vì người giám hộ của cô là một thư ký thành phố bình thường của hành tinh P-173088 được chính phủ giao nhiệm vụ. Để cho tiện nên Thích Nguyệt cũng chọn chỗ ở trên tinh cầu này.
Đúng rồi, tinh cầu này còn có một tên gọi khác, là Sao Mạnh Ngả.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Cuộc Sống Cơ Giáp Ở Tinh Tế
- Chương 1: Linh hồn xuyên đến Kỷ Tam Tinh