Chương 1

Trần Văn Cảnh xuất thân trong một gia đình bình thường, nhưng không rõ lý do, cuộc đời của cậu đã xảy ra những biến cố không lường.

Cậu sống ở Kim Thành, mẹ mất sớm, cha là tài xế của Trịnh Gia, phụ trách lái xe cho gia chủ Trịnh Bình Nghĩa. Thế lực của Trịnh Gia rộng lớn, nội lực thâm hậu, vậy nên lương của cha cậu rất hậu hĩnh, cuộc sống của cậu cũng coi như thoải mái.

Thật không may, năm Trần Văn Cảnh chín tuổi, trong một vụ tai nạn, cha cậu đã hy sinh thân mình để bảo vệ gia chủ.

Trịnh lão gia không muốn người khác nghĩ mình vô tình vô nghĩa, bèn nhận nuôi Trần Văn Cảnh.

Trong vali của Trần Văn Cảnh chỉ có đúng một thứ là di ảnh của cha.

Mới bước qua cổng, Trần Văn Cảnh có thể thấy ngay một cậu bé xấp xỉ tuổi cậu ở trên lầu hai đang cười với cậu. Vào trong phòng khách, cậu bé kia tay bám vào vịn cầu thang rồi trượt xuống, ánh mắt vui mừng vươn tay về phía Trần Văn Cảng: “Xin chào, tôi là Trịnh Ngọc Thành.”

Kim Thành là một thành phố có dân cư đông đúc, tiếp giáp với sông và biển, mạch sông dày đặc, bến tàu dày chi chít như những ngôi sao trên trời, việc buôn bán qua lại rất phát triển. Bốn gia tộc Trịnh, Hoắc, Lý, Hà đều là những gia tộc đứng đầu về kinh doanh, cành lá xum xuê, đoàn kết với nhau, địa vị và quyền lực khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ.

Chủ nhân của Trịnh Gia, Trịnh Bình Nghĩa, với danh hiệu “Thuyền Vương”, con trai cả là Trịnh Ngọc Thành.

Kể từ đó, Trần Văn Cảnh từ con trai của tài xế, trở thành con nuôi của nhà giàu và trở thành bạn học của Trịnh Ngọc Thành.

Trịnh lão gia để cậu cùng các đứa trẻ khác trong gia tộc đi học chung, ăn uống chung, giáo dục không hề thiên vị. Trần Văn Cảnh càng lớn, cậu cũng rất thành thực, giáo dưỡng tốt, tính cách ôn thuần, nhân phẩm và tướng mạo đều xuất chúng như nhau. Trịnh lão gia càng ngày càng thích đứa con nuôi hiểu chuyện này liền bảo cậu dạy thêm cho Trịnh Ngọc Thành.

Trần Văn Cảnh không thể từ chối, bên Trịnh Ngọc Thành như hình với bóng.

Nhưng hắn biết chừng mực, biết tiền biết lùi, chưa bao giờ đứng ngang hàng với Trịnh Ngọc Thành khi có người khác. Cha cậu trước là tài xế cho Trịnh lão gia thì giờ cậu phụ trách bưng đồ, truyền lời cho Trịnh Ngọc Thành, xử lý các việc vặt bên cạnh, giống như một cái bóng trầm mặc.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến ngày sinh nhật trưởng thành của Trịnh Ngọc Thành, vào lúc đêm khuya không có một bóng người, Trịnh Ngọc Thành nắm tay cậu nói: “Văn Cảnh, anh chưa bao giờ cảm thấy em kém cỏi cả. Về sau, đến lượt anh chăm sóc cho em.”

Trịnh Ngọc Thành năm mười tám tuổi cao lớn đẹp trai, cảm xúc nhiệt huyết, trong ánh mắt như ngọn lửa đỏ rực, Trần Văn Cảnh liền động tâm.

Trần Văn Cảnh không biết rằng, những ngày sau này cũng là ngày mà Trịnh Ngọc Thành đẩy hắn từng chút từng chút xuống vực sâu.

----

----

Gần tối, Trần Văn Cảnh kết thúc công việc, đến quầy thu ngân đổi ca với đồng nghiệp.

Khách hàng xếp hàng phía sau thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không ít người nhìn lén cậu. Dù sao khuôn mặt cậu cũng bị hủy dung một nửa, trông thật gớm ghiếc, con mắt bên phải cũng bị thương, mọi người đều thắc mắc không biết cậu có thể nhìn thấy hay không.

Một người tàn tật như cậu, vốn kiếm ăn cũng không dễ, còn là sinh viên đại học, lại từng ngồi tù, có thể tìm một công việc ở cửa hàng tiện lợi này hoàn toàn dựa vào sự đồng tình của ông chủ, cùng với dũng khí đáng khen, kèm theo sự việc trước kia chắc chắn có người không tin.

Cậu đi bộ dọc theo bờ sông, tầm mắt bị quầy bán báo ven đường thu hút. Trần Văn Cảnh dừng chân lại mua một tờ báo đọc giải trí.

Mùa đông sắp về, những cơn gió thổi qua lạnh buốt, chúng làm cho tờ báo lung lay như sắp bị cuốn đi mất. Trên trang đầu của tờ báo in hình khuôn mặt của Trịnh Ngọc Thành vẫn đẹp trai như cũ.

Vợ của Trịnh Ngọc Thành hiện giờ là Hà tiểu thư đang mang thai, không trang điểm, khuôn mặt rạng rỡ của một người được làm mẹ. Chồng của cô hết lòng che chở, luôn bảo vệ trước sau cho cô, phóng viên bát quái đăng lên tấm ảnh cảnh vợ chồng ân ái trên biển, khiến người người hâm mộ.

Sắc trời tối dần, những con sóng nhỏ bập bềnh. Bên bờ sống từng bụi cây lay động, báo hiệu một cơn mưa to sắp tới.

Cậu vừa thả lỏng tay ra, tờ báo liền bị gió mạnh thổi đi, bay lên không trung rồi rớt xuống mặt sông, trôi nổi theo cơn sóng.

Trần Văn Cảnh không quan tâm đến nó. Cậu đi đến cây cầu bỏ hoang đầy vết vẽ bậy, từ trong túi lấy ra một tẩu thuốc lá nhàu nát, tìm kiếm rất lâu mới thấy được chiếc bật lửa. Bàn tay gầy yếu đưa lên che gió, ngọn lửa yếu ớt như sắp tắt, hút từng tẩu thuốc mật.

Giống như giấy không thể dập được lửa, cậu và Trịnh Ngọc Thành đã bí mật yêu nhau hai năm, việc bị bại lộ trước mặt mọi người chỉ là vấn đề thời gian.