- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Điền Văn
- Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
- Chương 93
Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 93
Ngày yết bảng, Phùng đại bá đi qua nhà bọn họ từ rất sớm:“Để Hiên tiểu tử ở nhà nghỉ ngơi, ta đi lên thị trấn cho, có tin tức sẽ lập tức đi qua nói.” Cũng không biết lần này có qua hay không, hy vọng là qua được, đến lúc đó hắn cũng có mặt mũi.
“Làm phiền đại bá, chúng ta cũng đang định đi, nếu ngài đi xem giúp, chúng ta đây liền đợi ở nhà.” Hiện tại chỗ yết bảng đầy chặt người, Tôn Huệ nghĩ, nếu hắn nguyện ý đi một chuyến này, chính mình cũng không cần phải chịu tội.
Phùng đại bá lập tức đơ người, lần đầu tiên hắn gặp người như vậy, nửa điểm khách khí cũng không có. Theo đạo lý, cho dù thật sự muốn phiền toái người khác thì cũng phải giả vờ chống đẩy một phen mới phải. Bất quá hắn không tiện nói thêm với cháu dâu câu gì, chỉ có thể gật đầu nói:“Không có việc gì, ở nhà chờ là được, có tin tức ta qua nói.”
“Làm phiền đại bá đi một chuyến.”
Vào phòng, Phùng mẫu hỏi:“Vừa rồi đại bá hắn đến đây, nói cái gì?” Sao mà vừa đến thì đã lập tức đi rồi?
“Đại bá là muốn đi thị trấn xem bảng điểm, nói thấy kết quả sẽ lập tức chạy lại đây.” Tôn Huệ đi qua đi, ngồi xuống, rót chén trà:“Con nghe xong liền cảm tạ đại bá, nói đã vậy thì chúng con không lên thị trấn nữa, đỡ mất công. Vả lại là, nương nghe xong đừng cười con, đứng trước bảng chỉ sợ con run quá không dám xem ấy chứ!”
Lúc này ở nhà đợi bản thân nàng đã hồi hộp lắm rồi. Đến trước bảng điểm có khi nàng chưa xem đã chạy về luôn ấy chứ.
“Phốc xuy, ha ha.” Phùng mẫu lập tức cười to, nhìn con dâu nói:“Nha đầu con cũng không biết khách khí, dứt khoát đáp ứng, đại bá hắn nhất định đơ người. Ha ha.”
“Xem nương nói kìa, đại bá tốt bụng như vậy, chúng ta tiếp nhận là được, cần mấy cái nghi thức xã giao ấy làm gì? Chẳng lẽ con khách sáo vài câu thì đại bá sẽ không đi nữa hay sao?” Ở trong mắt Tôn Huệ, dù sao kết quả đều là giống nhau, từ chối không xong. Còn không bằng một ngụm ứng luôn, chính mình cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Liên tục gật đầu, Phùng mẫu cười khen:“Nói có lý, sau này cứ như vậy mà làm đi.” Nếu hắn đã vất vả muốn thanh danh như vậy thì nhà mình cũng phải nhận được chút lợi ích thực tế.“Hiên tiểu tử giờ đang ở thư phòng, con đi xem một cái, xem hắn có khẩn trương hay không. Hỏi han quan tâm hắn một chút cũng tốt.”
“Vậy con đi xem chàng một cái, nương ở đây đợi nhé, đại bá nhận được tin tức nhất định sẽ chạy tới.” Tôn Huệ nói xong liền đi vào thư phòng. Sáng sớm hôm nay trượng phu thức dậy một cái liền đi vào trong đó, nói là đọc sách, bất quá Tôn Huệ đi vào một lần thấy hắn làm gì có tâm tư đọc sách, hiển nhiên cũng đang mong chờ kết quả huyện thử.
Vào thư phòng, Tôn Huệ thấy trượng phu đang cầm sách nghĩ miên man, nàng đi qua cười cầm lấy quyển sách:“Được rồi, chàng đừng xem nữa, trong lòng khẩn trương thì nói chuyện với ta.” Ngồi ngốc lâu như vậy làm gì chứ.
“Ta ··· ta đâu có khẩn trương, đang cầm sách ôn tập mà.” Phùng Hiên đỏ mặt lên, hắn không ngờ bị thê tử nhìn thấy dáng vẻ lúc này của chính mình, ra vẻ trấn định thò tay định lấy lại sách.
“Được rồi mà, vờ vịt làm cái gì.” Tôn Huệ nói xong cất sách lên giá, xách ghế ngồi bên cạnh trượng phu, nhìn hắn nói:“Có gì mà ngượng ngùng, chẳng lẽ ta sẽ cười chàng hay sao? Hơn nữa, chờ kết quả ai mà không hồi hộp, ta với nương cũng đứng ngồi không yên luôn. Chàng lại đây một chút, chúng ta nói chuyện.”
Phùng Hiên thở dài, chỉ đành gật đầu thừa nhận:“Ừ, ta đang hồi hộp lắm đây. Chỉ sợ lần này không qua.” Nói gì thì nói, hắn khổ học nhiều năm như vậy, lần đầu đi thi, sao có thể không lo lắng. Nếu không thi qua, hắn cũng ngại nhìn mặt nương và thê tử.
“Có gì mà phải sợ, đây là lần đầu tiên chàng đi thi, qua hay không qua thì có sao. Cứ thả lỏng chút, năm nay không được thì lại khổ học thêm hai năm, năm sau nhất định sẽ đỗ.” Tôn Huệ lại tiếp tục cổ vũ:“Chàng cũng phải có chút tin tưởng bản thân chứ, dù sao ta cảm thấy chàng nhất định sẽ đỗ.”
“Nương đâu? Đang làm việc đi.”
“Nương ở nhà chính chờ tin tức, thấy chàng trốn trong thư phòng cho nên mới bảo ta tới tâm sự.” Tôn Huệ cười trêu ghẹo nói:“Thế này tới hôm thi phủ chắc phải nhờ đại phu kê cho chàng thang thuốc an thần quá.”
“Xem nàng nói kìa, chẳng lẽ ở trong mắt nàng ta lại thảm hại như vậy?” Phùng Hiên lắc đầu, chọt chọt trán thê tử nói:“Yên tâm, ta rất kiên cường đấy, thi không qua cũng không sao đâu.” Nếu quả thật không đỗ, trong lòng dù khổ sở hắn cũng sẽ chống đỡ, nhất định không để nương và thê tử phải lo lắng. Nhất là nương, thân mình bà vốn là không tốt, không thể để bà phải thêm bận tâm về hắn
Tiến lên kéo thê tử, Phùng Hiên nói:“Được rồi, chúng ta đừng ở trong thư phòng nữa, qua kia với nương đi.”
Phùng mẫu thấy con trai con dâu tiến vào, cười nói:“Chịu đi ra rồi sao, ta tưởng con phải ở trong đó tới tốt mịt chứ?”
“Nương, con đến trò chuyện với nương đấy thôi.” Phùng Hiên nói.
Ước chừng vào giờ Tỵ ba khắc, bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa. Ba người vốn đang vừa nói vừa cười liền đồng loạt dừng lại. Ba người liếc nhau mấy cái, cuối cùng Tôn Huệ đứng dậy nói:“Con đi nhìn xem có phải đại bá hay không, hai người ở đây đợi.” Nếu đúng là đại bá, hẳn là hắn xem bảng điểm xong chạy về báo kết quả. Phùng mẫu gật đầu, nói:“Ừ, đi xem đi.” Bà hơi nắm chặt tay, hiển nhiên là không thoải mái, cũng ôm hy vọng.
Cổng vừa mở ra Phùng đại bá liền kích động tiến vào, cũng không đợi Tôn Huệ tiếp đón, trực tiếp vượt qua nàng, bước nhanh vào trong nhà, vừa đi vừa hô:“Hiên tiểu tử qua, Hiên tiểu tử lần này đỗ huyện thử!” Đặc biệt lớn tiếng, trên mặt giống như có ánh sáng, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai. Trong lòng hắn như đang có ngàn vạn tiếng gào thét sung sướиɠ.
Tôn Huệ đi phía sau nghe được tin, trong lòng buông lỏng, cũng hô lên theo: “Thật tốt quá!”
Phùng đại bá nói rất to, Phùng mẫu và Phùng Hiên trong nhà đều nghe thấy được, tất cả đều đứng lên đón hắn tới ngồi. Phùng mẫu lúc này cũng không quản chuyện khác, cười nói:“Đại bá đứa nhỏ, đây chính là sự thật sao, Hiên tiểu tử nhà ta lần này thi qua huyện thử rồi?” Bà có chút không thể tin được, cho nên dù là chính tai nghe thấy cũng muốn hỏi lại cho chắc.
Phùng đại bá gật đầu thật mạnh, ha ha cười nói:“Qua, ta đã xem đi xem lại vài lần, xác định không sai rồi mới lại đây nói cho các ngươi.” Lúc ấy ở thị trấn, hắn nhìn đi nhìn lại không dưới 5 lần, còn tìm người bên cạnh xem hộ, xác định không sai rồi mới trở về. Ngẩng đầu đối với Phùng Hiên nói:“Hơn nữa tên ngươi còn được xếp ở phía trước, ta hỏi mấy người đều nói như vậy là rất có hy vọng.” Xem ra lần này Phùng gia còn có thể ra cái tú tài, chuyện này quả thật vô cùng có thể diện. Ngẫm lại trong lòng như có lửa nóng.
Phùng Hiên lúc này cũng cười ngoác miệng, tay chân không biết để đâu, chỉ biết gật đầu.
Vui vẻ một hồi xong, Phùng mẫu thu liễm tươi cười, nói:“Nói như vậy cần phải sửa soạn lại một phen, vài ngày sau lại phải tới phủ thành đi dự thi. Đồ cần mang thì phải mang, cũng không thể thiếu thứ gì, dọc theo đường đi phải chuẩn bị chu toàn mới được. Chỗ đặt chân cũng phải định ra trước, bằng không nơi đó không có người quen, không biết ở đâu.” Những việc này phải chu đáo, tới lúc phủ thử cũng không còn bao nhiêu thời gian.
Phùng đại bá khoát tay ngăn lại, nói:“Đừng quan tâm, mọi chuyện cứ để ta, Hiên tiểu tử ở nhà hảo hảo đọc sách là được. Sáng mai ta liền lên phủ thành tìm chỗ ở, sau đó lại bảo bá nương hắn đi qua giúp đỡ thu dọn đồ đạc, nhất định không thể xảy ra chuyện không may.” Đây chính là cơ hội biểu hiện khó có được, Phùng đại bá đương nhiên sẽ không bỏ qua, làm tốt không những có thể vênh mặt lên với người trong thôn, mà tương lai nếu cháu trúng tú tài cũng không thể quên đại bá hắn xuất lực.
“Vậy cũng rất làm phiền ngài, huyện thử đã mệt ngài, bây giờ còn muốn tẩu tử cũng không thể sống yên ổn, ta như thế nào có thể đồng ý? Như vậy đi, để cho hai phu thê bọn chúng đi qua, chuyện phòng cho thuê, huynh trưởng nhà mẹ đẻ ta vừa lúc muốn đi phủ thành một chuyến, nhờ hắn là được.” Phùng mẫu trực tiếp cự tuyệt Phùng đại bá, không nghĩ để nhúng tay quá nhiều, bằng không tương lai còn không biết liên lụy bao nhiêu chuyện.
Sắc mặt Phùng đại bá đột nhiên trắng mét, hắn nhìn đệ muội của mình, thấy bà ta cười khanh khách, vẻ mặt khách khí, trong lòng hắn thập phần không thoải mái, nhíu mày nói:“Cái gì mà làm phiền với không nhọc phiền, ta là đại bá Hiên tiểu tử, việc này phải giúp đỡ mới được.” Chỉ vào hai người Tôn Huệ và Phùng Hiên:“Bọn họ mới mấy tuổi, đi địa phương như thế, một đứa còn muốn dự thi, như thế nào có thể yên tâm? Phải có người lớn đi theo mới ổn thỏa, vừa lúc ta là không có chuyện gì, để ta đi cùng.”
Nhớ tới cháu dâu cũng đi,một mình mình đi thì không ổn lắm, cho nên hắn nói thêm:“Bá nương hắn cũng đi, làm chút đồ ăn cho Hiên tiểu tử thi phủ.”
Bởi vậy, Tôn mẫu càng thêm không vui, đại tẩu làm người bà cũng không phải không biết, lòng dạ hẹp hòi, để bà ta đi theo không chừng còn ngầm làm mấy chuyện xấu. Đừng để đến lúc đó ảnh hưởng đến con trai, làm hại hắn thi phủ không qua. Cho nên bà nói:“Ta đã nói với tẩu tử nhà mẹ đẻ, tẩu ấy sẽ đi theo hỗ trợ, vừa lúc có thể chiếu ứng huynh trưởng ta. Ngài ····· ngài và tẩu tử đi cùng nhau, chỉ sợ bị người khác nói ra nói vào. Không tiện ở cùng một chỗ.”
Dù sao cũng phải tìm cớ, không thể để cho bọn họ đi theo đi.
“Vậy sao có thể phiền huynh trưởng tẩu tử, có đại bá ta đây, hơn nữa bá nương hắn cũng không có việc gì, hết thảy đều có thể chu toàn. Giao Hiên tiểu tử cho ta là tốt nhất, sẽ không xảy ra lỗi gì.” Phùng đại bá lại nói:“Huyện thử lần này, ngươi hỏi Hiên tiểu tử một chút, đại bá ta đây như thế nào, có chỗ nào khiến hắn cảm thấy không ổn hay không.”
“Ta đã nói với tẩu tử nhà mẹ đẻ, tẩu ấy đã đáp ứng rồi, giờ chẳng lẽ lại nói là không cần nữa.” Phùng mẫu tỏ vẻ khó xử, nói với Phùng đại bá:“Ta cũng biết ngài làm việc ổn thỏa, Hiên tiểu tử cũng bảo lần này ít nhiều phiền đến ngài. Nhưng mà, quả thật là xin lỗi, ngài muốn tới hỗ trợ, ta bất đắc dĩ phải từ chối, thật sự là ngượng ngùng.”
“Như vậy đi, cùng lắm thì ta lại thuê một gian phòng ngay bên cạnh, nếu không đi cùng, trong lòng ta luôn không bỏ xuống được.” Phùng đại bá trực tiếp hạ quyết tâm, hắn thuê thêm một gian phòng ở, bà ta không có lý do cự tuyệt nữa đi. Phủ thử lần này bằng mọi giá hắn phải đi xem.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Điền Văn
- Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
- Chương 93