- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Điền Văn
- Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
- Chương 17
Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 17
Tôn Huệ và Ngô Thải Điệp cười đùa, ríu ra ríu rít nói chuyện, đột nhiên Ngô mẫu mở cửa đi vào, mặt đầy ý cười: "Thải Điệp mau ra đây, cô cô con đến rồi, mang theo biểu muội con, con dắt bé ra chơi đi!" Quay sang Tôn Huệ cũng nói: "Huệ tử, biểu muội Thải Điệp còn nhỏ, cháu giúp đỡ trông coi một chút, nha đầu này ta biết, bản thân nó vẫn còn là một đứa nhỏ đấy!"
Tôn Huệ đứng lên, cười nói: "Bá mẫu yên tâm đi, có cháu và Thải Điệp đây rồi, sẽ chơi chung với muội muội thật tốt." "Ngoan lắm, ta còn có việc bận rồi, vậy nhờ cháu nhé." Nhìn thấy hạt dưa trên bàn đã bị ăn không ít, kẹo mạch nha cũng hết, Tôn mẫu vẫy tay: "Đến đây với bá mẫu, lại bốc thêm một ít cho mấy đứa ăn." Lát nữa cháu gái tới đây, đồ ăn trên bàn này sẽ không đủ, đến lấy thêm một ít.
Tôn Huệ cũng không khách khí, chủ yếu cũng là vì chiêu đãi cháu gái bên nhà ngoại của Ngô gia, nàng cũng thơm lây theo: "Cám ơn bá mẫu chiêu đãi." Ngô mẫu cười xua tay: "Đừng khách khí, cứ tự nhiên giống như ở nhà ấy, ăn hết rồi thì nói với bá mẫu, trong nhà mua không ít đâu!" Nha đầu Huệ tử này rất tốt, không giống những nha đầu khác đều gạt đồ của nữ nhi mình, Huệ tử có đồ chơi vui, ăn ngon, sẽ không quên Thải Điệp. Như sữa la la, biết nữ nhi thích uống, mỗi ngày nếu không đưa tới, thì cũng nấu sẵn rồi gọi đến uống. Cho nên Ngô mẫu rất thích Tôn Huệ, rất tốt với nàng, coi như thân thích trong nhà vậy.
Ra khỏi phòng, trong nhà chính lúc này có cô và dượng(chú) của Ngô Thải Điệp, đang nói chuyện với Ngô gia gia, Ngô nãi nãi, bên cạnh có một tiểu cô nương xinh xắn đang cầm bánh ăn, nhìn thấy Ngô Thải Điệp, lập tức nhảy phốc xuống đất, chạy tới oán giận: "Tỷ, các ca ca đi ra ngoài cũng không chịu dẫn theo em, chúng ta đi tìm bọn họ đi !" Ca ca của nàng tới đây, rồi đi ra ngoài với biểu ca, cậu nhóc mười mấy tuổi là có thể cưới vợ được rồi, đương nhiên sẽ không dẫn theo một tiểu cô nương đi theo đuôi.
"Hà Hoa ngoan, chúng ta đừng để ý đến bọn họ, muội đi chơi với tỷ tỷ và Huệ tử tỷ nha." Ngô Thải Điệp kéo biểu muội, cười dỗ bé, tính tình nàng luôn tùy tiện, hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng đến thế.
‘Xùy~’, Ngô cô cô nghe xong bật cười, nói với chị dâu mình: “Thải Điệp nhà chúng ta lớn hơn một tuổi, thay đổi không ít nha, dịu dàng hơn nhiều. Nhìn Hà Hoa nhà ta được dỗ, cười rồi kìa." Ngô Thải Điệp nói chuyện làm việc sảng khoái cực kỳ giống với vị Ngô cô cô này, cho nên nàng rất yêu thích, vẫn luôn nói đùa với Ngô mẫu bảo gả nàng cho mình làm con dâu. Mãi đến khi hai bên đều có đối tượng thích hợp mới thôi.
Ở chỗ này cần phải nói một chuyện, Ngô Thải Điệp đã đính hôn, lúc nàng 8 tuổi hai nhà đã trao đổi canh thϊếp, đối phương là con một gia đình giàu có ở thông bên nhà ngoại của nàng, biết gốc biết rễ lẫn nhau, Ngô Thải Điệp và nam tử kia cũng coi như thanh mai trúc mã.
"Nha đầu này ở trước mặt chúng ta còn tỏ vẻ một chút, cách khỏi tầm mắt chúng ta một cái, liền giống như nha đầu điên vậy, năm nay cũng mười ba, ta nhọc lòng lo nghĩ không ít, thật sợ nhà chồng tương lai sẽ không khoan dung được!" Ngô mẫu lắc đầu chỉ vào Tôn Huệ đang cười lễ phép bên cạnh con gái nói: "Có thể có một nửa ổn trọng của Huệ tử, ta liền A Di Đà Phật."
"Cô cô, cô xem mẹ cháu đó, cuối năm mà vẫn còn quở trách cháu. Với cả, cháu không ổn trọng chỗ nào chứ, người khác liếc nhìn đều nói cháu rất tốt đó!" Ngô Thải Điệp chạy đến bên cạnh cô cô, kéo tay của nàng làm nũng nói.
"Được được được, Thải Điệp nhà ta tốt nhất rồi!" Ngô cô cô đưa tay kéo nàng vào trong lòng, cười nói: "Em thấy Thải Điệp nhà ta ổn trọng mà, có chút hoạt bát cởi mở thôi. Tính khí này giống em, nếu mọi người thấy nó không được, chính là đang bới móc em đây." Cũng cười nói đùa với chị dâu mình.
"Mẹ cháu còn nói cháu quá im lặng, vẫn luôn hi vọng cháu có thể hoạt bát như Thải Điệp tỷ vậy đó, nhưng mà cháu học không có được, còn lâu mới biết nói đùa dỗ cho cả nhà vui mừng như Thải Điệp tỷ." Tôn Huệ biết Ngô mẫu oán giận Thải Điệp cũng chỉ là khoa trương, không thật sự chỉ trích. Cũng theo Ngô cô cô, tiếp tục khen nàng.
Ánh mắt Ngô cô cô sáng lên, nhìn Tôn Huệ nghĩ thầm, quả thật là một đứa tinh tế, còn nhỏ tuổi đã biết làm sao để khen ngoại người một cách đúng mực, mà lại không hạ thấp chính mình."Hai nha đầu này, nhất động nhất tĩnh, một đứa như lửa, một đứa như nước, chơi chung với nhau, ngược lại cũng bổ sung cho nhau."
"Được rồi, đừng nói nhảm với bọn nhỏ nữa, để mặc bọn chúng tự đi chơi đi." Lúc này Ngô nãi nãi mới mở miệng, quay sang Ngô mẫu nói: "Con dâu, con bốc hạt dưa và bánh xốp cho bọn nhỏ ăn đi, bảo bọn chúng tự đi chơi." Mùng một đầu năm, con gái con rể lại đây, không phải là mùng hai như tục lệ, hơn nữa còn dẫn theo đứa bé kia, khẳng định là có chuyện gì muốn nói, hài tử không thể ở đây, ngộ nhỡ nghe được, nói lọt ra ngoài.
Ngô mẫu vào phòng, bưng chiếc khay chất đầy đồ ăn, đi ra ngoài đưa cho Ngô Thải Điệp: "Nhớ kỹ, dẫn muội muội đi chơi, ngày hôm nay chơi làm chủ nhân, cũng phải chăm sóc kỹ lưỡng vị khách nhỏ của con, đừng để cho Huệ tử muội muội của con tới làm khách còn phải coi chừng giúp con." Cười ha ha, nói đùa với con gái. Bà nghĩ hiện tại để cho con gái bắt đầu học cách chiêu đãi khách khứa, tương lai gả tới nhà chồng, cũng khiến cho người ta phải ngước mắt nhìn.
"Vâng, con biết rồi! Sẽ chiêu đãi hai vị khách của con thật tốt." Ngô Thải Điệp nhận khay, cũng không dẫn theo hai người trở về phòng, đề nghị: "Ngày hôm nay ánh mặt trời không tệ, cũng không lạnh lắm, chúng ta đi ra ngoài một chút đi. Hiện tại đội múa rồng chắc là sắp đi qua, chúng ta đi theo sau bọn họ, thế nào?" Cách thôn Thanh Hà không xa lắm là thôn Tam Hà, nơi đó có một ngôi miếu Long vương, nhiều năm rồi, ngoại trừ tượng Long vương, còn có cả hình rồng được chế tác, chiều ngày Tết năm mới hoặc là lúc Nguyên Tiêu, sẽ đội hình rồng lên, vui mừng mà lại náo nhiệt. Tiểu hài tử vô cùng yêu thích, đều chạy theo sau, gân cổ kêu to. Nếu như có người lớn ôm, đứa nhỏ có thể nhìn thấy rồng, vậy thì là hạnh phúc vô bờ.
Cho nên là, đối với đề nghị của Ngô Thải Điệp, biểu muội Hà Hoa của nàng, vô cùng tán thành. Ồn ào muốn đi luôn, rồng sắp đến ngay bây giờ !
Đưa tay kéo lại cháu gái Hà Hoa, Ngô mẫu trừng mắt với con gái, cười mắng: "Ai, nói con cái gì mới tốt đây, mới được cô cô con khen ngợi vài câu, con liền không thèm suy nghĩ. Đang lúc múa rồng, người đến người đi, ba tiểu nha đầu các con bị người ta bắt cóc, cũng không ai nhìn thấy, đến lúc đó ta xem con làm sao bây giờ!"
Ngô Thải Điệp sững sờ, đã nghĩ ra, xác thực không thể cứ thế mà đi, hiện vào lúc này ông ba bị nhiều nhất, chen lẫn ở trong đám người, thích nhất chính là ra tay với hài tử không có người lớn trông chừng, ba tiểu cô nương các nàng, là đối tượng bọn họ thích nhất, mình thực sự là bị váng đầu, lại còn nói ra lời như vậy. Trong lòng mẹ chắc hẳn lại đang nói mình không biết động não đi."Biết rồi nương, vậy bọn con lập tức đi vào phòng ngồi một lát, múa rồng đi qua mới chạy ra xem."
"Ơ, tỷ tỷ, lần này chúng ta không đi ra ngoài xem múa rồng sao? Muội muốn xem cơ ••••••" Hà Hoa tỏ rõ vẻ thất vọng, cặp mắt chớp chớp, rất là chờ mong năn nỉ mợ mình: "Mợ , con muốn xem múa rồng, mợ bảo tỷ tỷ dẫn con đi xem đi! !" Phải nói động mợ, như vậy mới có thể xem múa rồng. Múa rồng hàng năm đều là chờ mong của bọn họ, trong một năm cũng chỉ có mấy ngày lễ náo nhiệt, bình thường sao có thể chơi vui như thế! Nếu như năm nay thiếu đi một lần, không chỉ không thể khoe khoang với bạn bè, hơn nữa còn hết sức tiếc nuối.
Ngô mẫu ngồi xổm người xuống xoa đầu nhỏ của cháu gái, cười nói: "Tiểu Hà Hoa muốn xem múa rồng sao? Vậy thì chờ một lát, chờ các ca ca trở về, bảo bọn họ dẫn các cháu đi, đi riêng như tỷ tỷ nói thì không được, ngộ nhỡ làm mất tiểu Hà hoa nhà chúng ta, mợ sẽ đau lòng." Hài tử còn nhỏ, phải dụ dỗ. Kỳ thực nếu như con trai mình ở đây, thiếu niên mười bốn đã choai choai, dẫn theo muội muội đi xem múa rồng, cũng không có gì không yên lòng, chỉ cần xem chừng, ông ba bị cũng sẽ không chăm chăm ra tay. Nhưng mấy đứa nhóc đã sớm rời nhà, lúc này còn không biết đang chơi ở chỗ nào!
Mợ không đáp ứng, Hà Hoa bĩu môi, lầm bầm: "Nhưng mà ca ca căn bản không muốn dẫn con đi chơi, bọn họ đều thích đi một mình không chịu dẫn con ra ngoài." Có cơ hội, không quên cáo trạng với mợ! Tiểu hài tử chính là như vậy, thích nhất tố giác với người lớn rằng ca ca đối với mình không tốt.
Ngô mẫu đáp ứng bé, nói: "Chờ đám ca ca của cháu trở về, ta đi nói với bọn chúng, để bọn chúng nhất định phải dắt tiểu Hà Hoa đi xem múa rồng, nếu không sẽ bắt bọn chúng nhịn cơm, được không?"
Gật đầu, Hà Hoa nói: "Mợ nói phải giữ lời đó nha, nhất định phải bảo ca ca dắt con đi xem múa rồng!"
"Được, nhất định." Ngô mẫu bảo đảm, sau đó chỉ vào Ngô Thải Điệp nói: "Vậy Tiểu Hà Hoa vào phòng chơi với tỷ tỷ trước đã, ta đi xem chừng đám ca ca của cháu."
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Điền Văn
- Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
- Chương 17