Hai người đã có lễ đính hôn , trong quan hệ cũng đã tiến thêm một bước quan trọng, Âu Dương Hiên vẫn tự hỏi sẽ cho Ngô Thần một nghi thức cầu hôn thế nào. Lần ở phòng bệnh trước đó tuy rằng anh đã đạt được kết quả mong muốn, nhưng lần cầu hôn đó quá đơn sơ. Làm cho Âu Dương Hiên không hài lòng, tuy rằng nó có vẻ rất đặc biệt.
Nhớ tới lần trước ở nước Pháp anh thay Hoàng Tuấn chuẩn bị nghi thức cầu hôn, rồi lại thấy Vương Ninh với màn cầu hôn bí mật dành cho Lưu Mẫn, Âu Dương Hiên thật sự không biết nên dành cho Ngô Thần một sự bất ngờ thế nào nữa!
Vào ngày sinh nhật 22 tuổi đó của Âu Dương Hiên, anh đã vốn chuẩn bị bao một nhà hàng, trong không khí lãng mạn đó anh sẽ cầu hôn cô. Dù sao những lần cầu hôn của bọn họ đều mới mẻ độc đáo, Âu Dương Hiên làm một cái bình thường cũng sẽ không sao hết. Nhưng sau đó Âu Dương Hiên lại không hài lòng với cách này , thời gian và quan hệ của bọn họ đã khác, cầu hôn như vậy giống như không có thành ý. Anh sợ Ngô Thần sẽ nghĩ rằng cô đã không còn hấp dẫn với anh nữa.
Nghiên cứu thật lâu, rối rắm thật lâu, tìm tòi thật lâu, cuối cùng cũng tìm ra được cách.
Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của Ngô Thần, anh đã đem 9 người kia gọi trở về( cộng cả Lưu Hàm) . Âu Dương Hiên bởi vì gần đây có một vụ án vô cùng quan trọng, nhìn qua có vẻ rất bận rộn. Ngày hôm nay cũng chỉ cùng với Ngô Thần ăn bữa cơm trưa, lại lập tức đi ngay. Tối nay chắc Ngô Thần ở nhà chiêu đãi 8 người kia.
Kỳ thật, nói là chiêu đãi, cũng chỉ là thu thu quà tặng, nhận bánh ngọt. Thổi xong ngọn nến ,Hoàng Tuấn với Cao Hứng xuống nhà mua bật lửa, Ngô Thần vốn định nói trong nhà cô cũng có, nhưng là hai người bọn họ chưa thèm nhìn đã nói không quen dùng loại đó, đóng cửa mà đi.
Ngô Thần bất đắc dĩ nhìn Hải Biên và Ma Giai, bọn họ quản hai người này thế nào thế ~
“Không cần phải xen vào chuyện hai người bọn họ, chúng ta cứ cắt bánh trước đi, bằng không muộn quá chị ăn lại bị béo.” Đường Vũ thúc giục Ngô Thần cắt bánh ngọt. Vốn Ngô Thần nghĩ chờ hai người kia về cắt cũng không muộn, hiện tại nhìn thấy mấy người kia sốt ruột , ai, vẫn là quên đi. Ăn trước đã.
Cắt từng miếng từng miếng, một miếng ở giữa được Đường Vũ đưa cho Ngô Thần. Ngô Thần đặt ở trước mặt, chuẩn bị đợi lát nữa cùng ăn với Hoàng Tuấn và Cao Hứng.
“Bánh ngọt này lát nữa ăn muộn không tiêu hóa được đâu , em đừng chờ hai người bọn họ nữa, phần của bọn họ chị để trong tủ lạnh rồi , còn thay em phần cho cả Âu Dương Hiên nữa.” Lưu Mẫn đem bánh ngọt để lên tay của Ngô Thần, nhìn bộ dáng vui tươi của bọn họ, Ngô Thần cũng ý nhị ăn hai miếng.
“Không được, hôm nay là sinh nhật của em, miêng bánh này em phải ăn hết.” Ma Giai ồn ào .
Khi nào thì có quy định này! Ngô Thần nghi ngờ nhìn bọn họ, đây là có âm mưu gì sao? Hôm nay sinh nhật của cô tuy nói rằng cô là lớn nhất, nhưng dưới da^ʍ uy của nhiều người thê này cô đành chịu! Ăn thì ăn.
Răng nanh cắn phải vật gì cứng cứng, đầu lưỡi cảm nhận được sự lạnh lẽo. Dùng đầu lưỡi đẩy nó ra, đặt ở trên tay, buồn cười nhìn mấy người kia. Đây là lí do tại sao hôm nay bọn họ khác thường như thế? !
Bên ngoài”Bùm bùm” pháo hoa đầy trời. Đêm nay tuy là lễ Noel, nhưng đốt pháo hoa như vậy có tính là làm trái pháp luật không? Nhưng là không để cho Ngô Thần nghĩ nhiều đến thế, Ma Giai cùng với Đường Vũ đã đem Ngô Thần kéo đến trước ban công, từ ban công nhìn xuống, một trái tim bằng nến lớn ở trong sân viện, Âu Dương Hiên đứng ở giữa.
May mắn này đèn điện ở tiểu khu này khá tốt, bằng không đêm nay làm sao Ngô Thần có thể nhìn thấy được Âu Dương Hiên tròn méo thế nào? ! ( ý nghĩ của vị họ Trăn nào đó ~)
Ngô Thần tuy rằng đã đoán được kết quả này, nhưng là là người trong cuộc cô không nhịn được mà bật khóc.
“Làm vợ anh nhé… Gả cho anh được không?” Âu Dương Hiên đứng ở dưới lầu, hét lên với Ngô Thần.
Không biết có phải pháo hoa làm cho rối loạn hay không, khi Âu Dương Hiên hô lên lời này , thì cô có cảm giác nghe thấy các tiểu khu xung quanh cũng đồng loạt hô lên”Gả cho anh, gả cho anh •••”
Ngô Thần thật không biết còn có thể nói cái gì nữa, che miệng gật gật đầu, nhưng là nghĩ đến anh sẽ không nhìn được, khàn khàn mà hô”Được ~”
“Yeah ~~” hòa cùng với tiếng vỗ tay, tiếng gào thét không ngừng truyền đến. Nhìn Âu Dương Hiên từ giữ những ngọn nến đi tới, vào cửa nhà, Ngô Thần mới tạm ngừng được nước mắt. Xoay người nhìn Âu Dương Hiên đang quỳ một gối trước mặt cô, “Đời này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra. Gả cho anh nhé được không?” Nói xong cầm lấy tay trái của Ngô Thần, đreo nhẫn vào ngón áp út cho cô.
Ngô Thần cố nén nước mắt gật gật đầu, có thể để cho một người đàn ông vì mình làm nhiều chuyện như vậy, bảo cô làm sao mà cự tuyệt nổi anh đây!
Kỳ thật Âu Dương Hiên rất gian xảo, mỗi lần anh định làm cái gì thì đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho bước sau. Giống như lần cầu hôn này.
Khi Ngô Thần mười tám tuổi lúc đó hai người cũng đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn , nhưng sau lễ đính hôn hai người lại không có ý định làm lễ cưới. Ngô Thần không nóng nảy, dù sao đã lấy giấy đăng ký, cho dù không làm tiệc rượu mọi người đã biết đến quan hệ của hai người là gì.Nhưng Âu Dương Hiên lại sốt ruột, anh muốn mọi thứ phải được chuẩn bị thật tốt.
Lần trước Âu Dương Hiên dùng nhẫn bạch kim để đính hôn, lần này anh dùng nhẫn kim cương. Ở trong mắt Ngô Thần trừ bỏ cảm động, còn có cảm giác là quà tặng kỳ niệm ngày đính hôn.
Âu Dương Hiên gần đây bận rộn vì chuyện công việc và chuẩn bị cho hôn lễ, chuẩn bị đến nguyên đán sẽ làm lễ kết hôn. Ba Ngô và mẹ Ngô rất vừa lòng, ba mẹ Âu Dương cũng vừa lòng,ông bà nội Âu Dương lại càng vừa lòng hơn.
Hôn lễ vĩnh viễn là việc hạnh phúc nhẩ của đời người con gái.
Hôn lễ của Âu Dương Hiên và Ngô Thần không có xa hoa như hôn lễ của Hoàng Tuấn với Hải Biên, chỉ mở tiệc đơn giản với người nhà và bạn bè thân thiết, nhỏ ấm áp mà không thiếu sự trang trong. Cũng tổ chức hôn lễ ngoài trời, không biết công ty trang trí nào mà lại nghĩ ra ý nghĩ bắt mấy con bướm để thả , khi hai người làm lễ có thêm mục này, làm cho mấy người Hải Biên hâm mộ một trận, ồn ào vì sao khi mình kết hôn không có cái này cơ chứ, làm cho mấy anh chồng của họ đau đầu bất đắc dĩ.
Sau lễ kết hôn Âu Dương Hiên và Ngô Thần, cuộc sống của hai người vẫn trôi qua như cũ, Âu Dương Hiên cũng không giống như những người đàn ông khác,anh sẽ quý trọng từng giấy phút được ở bên nhau. Mỗi ngày rời giường hôn chào buổi sáng, sau đó chuẩn bị tốt bữa sáng rồi đưa Ngô Thần đi đến trường, anh lại lái xe đi viên tư pháp. Buổi tối trở về cùng nhau ăn cơm, nếu không có phải ra ngoài xã giao, cũng sẽ sớm về nhà với Ngô Thần, trước khi ngủ hôn một nụ hôn thật sâu chúc ngủ ngon, hai người cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Kết hôn vào năm Ngô Thần hai mươi hai tuổi, Âu Dương Hiên hai mươi sáu tuổi. Hai người kết hôn còn vì nguyên nhân muốn có em bé, sau khi kết hôn được một năm mà Ngô Thần vẫn của có tin gì, hai người bình thường đều rất cố gắng cày cấy, nhưng hạt lại nhất quyết không nảy mầm, Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên cũng không có biện pháp.
May mắn hai người còn trẻ, người lớn trong nhà cũng không sốt ruột. Chỉ là Ngô Thần bình thường sẽ làm một chút dược thiện cho mình và Âu Dương Hiên, kết quả của dược thiện là năng lực phương diện nào đó của Âu Dương Hiên càng ngày càng mạnh, mà Ngô Thần lại vẫn là vẫn không có tin tức. Đương nhiên, trước khi hai người kết hôn đã đi kiểm tra một lần, tuyệt đối không có vấn đề gì hết.
Ngô Thần vẫn mong muốn được làm mẹ, cô chưa bao giờ cho rằng đứa con sẽ là ràng buộc của một gia đình. Đáng tiếc, việc này càng sốt ruột càng khó thành công.