Mọi người ngẩng đầu nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện ở trước bàn này. Bốn nam nhân ngồi ở đây đều hơi bất mãn, một người nam nhân lạ hoắc mặc tây trang không giống ai sao lại đứng trước bàn mình làm gì.
Nam nhân mà được xem mắt đứng dậy lễ phép chào hỏi Âu Dương Hiên , “Xin lỗi anh có chuyện gì thế?”
Âu Dương Hiên cũng không thèm nhìn lại anh ta một cái, nhìn Ngô Thần nhẹ giọng nói đến”Em ăn xong chưa? Chuẩn bị về nhà chưa?”
Ngô Thần cầm theo túi xách, nhẹ giọng tạm biệt Trần Hân, đi đến bên cạnh Âu Dương Hiên tự nhiên vòng tay vào cánh tay của anh, đi theo anh đi vào phòng bao.
“Đó là ai thế?” Lí Mai đen mặt hỏi Trần Hân.
Trần Hân nhìn anh ta một cái, sau đó vô cùng không nể mặt mà nở nụ cười, “Lão tổng của một công ty luật, anh có hứng thú à?”
Sau đó cô thấy Lí Mai liếc mắt nhìn Âu Dương Hiên một cái, không rên thêm một tiếng nào nữa chỉ ngồi im uống rượu. Trần Hân nhìn lại mấy nam nhân trên bàn này, đến ngay cả bạn trai mình bọn họ cũng chả cùng một cấp bậc, cũng không biết vì sao hôm nay mình lại lãng phí mất một ngày tại đây.
Phụ nữ đều là như vậy, một thời điểm nào đó lại càng muốn lựa chọn nhiều hơn, càng lựa chọn càng sinh ra cảm giác bối rối. Trần Hân rõ ràng chính là một trong số đó.
Ngô Thần ngồi ở bên cạnh Âu Dương Hiên mặt mũi âm trầm, vừa vào chào hỏi với người trong phòng bao xong, Âu Dương Hiên kéo Ngô Thần rời đi.
Từ khách sạn đi ra , Âu Dương Hiên vẫn nắm tay kéo Ngô Thần đi phía trước. Nhưng anh vẫn chăm sóc cho Ngô Thần khi thấy cô đi giầy cao gót, tốc độ giảm xuống bình thường, Ngô Thần còn có thể đuổi kịp.
Nhưng là vẻ mặt hiện tại có vẻ Ngô Thần hơi ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu cô thấy Âu Dương Hiên đối với mình như vậy . Từ trước cho tới nay Âu Dương Hiên chưa từng thể hiện sắc mặt như vậy cho cô, chuyện gì xảy ra thế?
Ngô Thần vụиɠ ŧяộʍ ngồi im ở chỗ ngồi nhìn người đàn ông đang thắt dây an toàn cho mình ,rõ ràng không muốn để ý tới mình nhưng vẫn chăm sóc mình, nếu nguyện ý chăm sóc cho mình thì vì sao lại không để ý tới mình? Ngô Thần cảm thấy thật khó hiểu, vì sao lại thế a.
“Anh rốt cuộc bị làm sao thế?” Sau khi về nhà Ngô Thần lên tiếng với Âu Dương Hiên. Có chuyện thì phải nói, cứ im thế này ai mà biết được chứ.
“Không sao hết, em nghỉ sớm đi.” Âu Dương Hiên nói xong thì đi lấy đồ để tắm.
Ngô Thần làm sao có thể dễ dàng để cho anh đi như vậy, “Có chuyện gì thì anh nói rõ rang đã, nếu anh không muốn thấy em nữa, thì em sẽ đi ngay lập tức.” Ngô Thần quật cường nhìn Âu Dương Hiên, cô chính là muốn Âu Dương Hiên cho cô một đáp án, cô biết Âu Dương Hiên sẽ không hoàn toàn giận dỗi cô đâu.
Âu Dương Hiên đứng ở trước mặt Ngô Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Ngô Thần, nhìn đến mức Ngô Thần càng ngày càng chột dạ.”Em rốt cuộc đã làm cái gì , anh cũng không thèm để ý đến em.” Ngô Thần bĩu môi nhìn Âu Dương Hiên, hình như cô đã quên hiện tại người tức giận phải là Âu Dương Hiên chứ không phải cô.
“Vậy em thử nói xem? Đừng có nói với anh rằng em không biết tên nam nhân ngồi cạnh em, ánh mắt của hắn ta có ý gì?” Âu Dương Hiên ngồi ở trên sô pha nhìn Ngô Thần.
Nghe câu hỏi như thế Ngô Thần một chút ngây ngẩn cả người, anh đang ghen sao? Nhưng mình có làm gì để đến mức anh phải ghen đâu? Cau mày suy nghĩ nửa ngày, cái tên nam nhân kia đến tên là gì cô còn chả nhớ, Âu Dương Hiên chua lè chua lét vì chuyện gì chứ.
Nhưng cô lại nghĩ vậy sao nhiều năm qua như vậy Âu Dương Hiên cũng chưa từng ghen như vậy, không sai. Nghĩ thế, bản thân Ngô Thần cảm thấy có thể làm cho Âu Dương Hiên dấy lên lửa giận, còn trở nên vui vẻ.
“Anh đang ghen?” tâm trạng của Ngô Thần vô cùng tốt ngồi ở bên người Âu Dương Hiên, Âu Dương Hiên cũng không thèm để ý cô, mặc kệ cô dính lấy mình. Kỳ thật Âu Dương Hiên cũng không phải tức giận cô , chỉ là anh đột nhiên nhớ đến phiền toái mang tên Quách Thịnh, anh lại cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng anh không lo lắng bản thân mình sẽ bị ai vượt qua, cũng có tin tưởng đối với Ngô Thần, nhưng lại nghĩ đến bên người Ngô Thần lại có khả năng xuất hiện một con ruồi, Âu Dương Hiên lại cảm thấy phiền chán.
“Được rồi, vậy nói cho em biết vì sao anh lại tức giận đi.” Ngô Thần ôm cánh tay Âu Dương Hiên , dùng mặt cọ cọ vào ngực của anh, cả người còn kém chút nữa là nhào vào trên người Âu Dương Hiên.
“Tự em suy nghĩ đi.” Âu Dương Hiên liếc mắt nhing Ngô Thần một cái, sau đó tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Ngô Thần không nghĩ rằng Âu Dương Hiên lại chỉ nói một câu như thế.Bản thân mình cảm thấy chuyện Âu Dương Hiên ghen tị rất có hứng thú , nhưng anh hình như có chút để ý dến mặt mũi , mình làm sai chỗ nào nhỉ? Quên đi, bây giờ là mình bị thiệt, thiệt thòi một chút cũng không sao.
“Anh muốn em nghĩ gì?” Ngô Thần hỏi Âu Dương Hiên.
“Là em muốn xin lỗi anh hay là anh xin lỗi em đây?” Âu Dương Hiên bây giờ cũng có tâm tình chậm rãi cùng Ngô Thần náo loạn .
Ngô Thần cảm giác được Âu Dương Hiên đã không còn bực tức như lúc trước nữa, , bây giờ bản thân mình phải nói gì đây? !
“Em đây sẽ nịnh hót anh, sau đó anh không được giận em nữa nhé?” Ngô Thần cười khẽ nhìn Âu Dương Hiên, Âu Dương Hiên nhìn ra trong mắt cô có một chút giảo hoạt, cô nghĩ muốn nịnh hót anh như thế nào đây? Thật là có chút hứng thú.
“ừm.” Âu Dương Hiên cầm lấy ly trà đã lạnh, chuẩn bị giải giải khát.
“Hì hì, Hiên, bảo bối nhà tiểu Thần thật ngoan thật thông minh!”
“Khụ khụ.” Ngô Thần trừng lớn ánh mắt nhìn thấy Âu Dương Hiên lần đầu bị mất mặt như thế, sau đó ha ha nở nụ cười.
Trong lòng Âu Dương Hiên tràn đầy vui mừng chờ đợi Ngô Thần khích lệ anh , nhưng anh không ngờ chờ mình lại là câu nói như vậy, nhất thời bất đắc dĩ , còn bị lạnh trà làm sặc. Thật sự là ~ nghĩ vậy, lại nhìn đến nụ cười sáng lạn của Ngô Thần, Âu Dương Hiên cũng nở nụ cười theo.
Kéo đầu Ngô Thần qua, nhắm ngay đôi môi phấn nộn , hôn xuống thật sâu.
“Ừm, Thần Thần của nhà anh là thông minh nhất.” Nói xong còn đυ.ng trán của Ngô Thần.
Ngô Thần cao hứng ôm cổ,Âu Dương Hiên “Anh rốt cục cũng không tức giận nữa, được rồi, bây giờ anh phải xin lỗi em , vừa dọa em sợ .”
Ngô Thần hung hăng gì chặt lấy cổ của Âu Dương Hiên , “Mau xin lỗi nhanh, bằng không hôm nay anh em sẽ xử anh tại đây .”
“Ha ha” Âu Dương Hiên kéo cánh tay nhỏ bé của Ngô Thần , đem Ngô Thần ôm vào ngực, “Anh nhìn thấy tên kia ngồi bên cạnh em cho nên tâm trạng không thoải mái. Về sau em ít đi những nơi như thế đi.”
Thì ra là như vậy.
“Em biết rồi, thật ra em cũng ghét cái tên kia lắm , đặc biệt ghét ánh mắt của hắn ta, đặc biệt đáng khinh. Hừ hừ, về sau chuyện gặp mặt như vậy nhất định là em sẽ không đi .”
“Ừ, ngoan. Hôm nay là anh không đúng, vừa rồi không nên tức giận với em.”
Ngô Thần ngẩng đầu nhỏ lên, giống trống bỏi gật gật vào cái, “Em rất thích anh có thể ghen vì em, hình như từ trước đến giờ anh chưa từng ăn dấm của em. Hừ.”
Ngô Thần làm bộ tức giận xoay đầu không để ý tới Âu Dương Hiên, nhưng lại lập tức bị Âu Dương Hiên ôm lại.
“Đó là bởi vì em đối với anh rất tốt, ta hiểu được. Cho nên anh cảm giác được mình thật hạnh phúc, thực may mắn.” Khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của cô, đem vài sợi tóc rối tung vén lên. Hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cảm thụ được ngió lạnh ban đêm mùa hè.
Ngày hôm sau thời điểm Ngô Thần tỉnh lại , nhìn thấy trên bàn học có ghi một tờ giấy, trên đó viết câu nói mà mình quen thuộc,
“Nếu cảm tình thật sự có thể sử dụng lời văn tự biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn, anh nghĩ anh nguyện ý cho em dùng hết tất cả những văn tự trên đời này để biểu đạt, hơn nữa chí tử phương hưu*.“
* mình không hiểu câu này ai biết chỉ giùm mình nhé
“Ha ha” , Ngô Thần xem xong nở nụ cười, khi cười còn rơi nước mắt. Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy thôi.