Đường Vũ và Ngô Thần hai người chụm lại một chỗ vụиɠ ŧяộʍ nói chuyện bí mất, đương nhiên đều là chuyện của cô và Lưu Hàm. Mà đối với bí mật này, Ngô Thần cũng không do dự mà nói luôn cho ba người Lưu Mẫn biết. Tin tức tốt thể đương nheien là phải chia sẻ với nhau rồi, đương nhiên Ngô Thần không phủ nhận thấy được bộ dáng của Đường Vũ khi bị ba người khi dò hỏi.
Âu Dương Hiên và các sư huynh cũng thành lập xong văn phòng luật sư . Chung Đề và Trương Dã phụ trách công tác trực tiếp , còn Âu Dương Hiên bởi vì chưa tốt nghiệp xong nên đành đứng sau màn mà chỉ huy. Nhưng là mặc kệ làm công việc gì cũng cần phải đi xã giao.
Bởi vì đã muốn giải quyết xong ruồi bọ bay xung quanh Ngô Thần rồi, Âu Dương Hiên cảm thấy mình có thể yên tâm hơn một chút. Mà chuyện Quách Thịnh xảy ra mặt xâu cũng có mặt tốt cũng không ít. Về phía giáo sư thì không có gì ảnh hương, toàn bộ sinh viên trong trường cũng đã biết quan hệ của hai người, nguwoif nhóm ngó đến Ngô Thần vì vậy cũng ít đi .
Âu Dương Hiên gần đây làm việc cả ngày, thường xuyên không thể cùng ăn cơm với Ngô Thần. Nhưng khi buổi tối cậu về nhà, dù thế nào cũng thây được đèn trong nhà bật sáng. Đây là lí do cho động lực phấn đấu của Âu Dương Hiên đến nay, cậu thực may mắn thy cho bản thân vì có thể có được tấm chân tình của cô sớm đến thế.
Nghe đươc tiếng bước chân trên cầu thang, không biết là vì sao, có lẽ là bởi vì đặc biệt chú ý tới. Mỗi khi Ngô Thần nghe thấy tiếng bước chân đó, có thể biết là Âu Dương Hiên đã về. Tuy Âu Dương Hiên nói cô cố gắng nghỉ ngơi sớm không cần chờ cậu đi về, nhưng là cô vẫn nguyện ý làm thế. Bởi vì như thế này làm cho cô cảm nhận được sự hạnh phúc của một người phụ nữ nên có, mà cô cũng tin tưởng vào sự kiên trì của mình, ở trong mắt của cậu cũng là một loại hạnh phúc.
Khi nghe được tiếng bước chân , Ngô Thần đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước tắm vào bồn, sau đó đi vào phòng bếp lấy hai ly sữa. Nếu Âu Dương Hiên còn chưa có ăn cơm, Ngô Thần sẽ chuẩn bị bữa tối , chờ Âu Dương Hiên về cùng nhau ăn, bất kể muộn đến thế nào.
Âu Dương Hiên mỉm cười nhìn Ngô Thần vây quanh cậu chạy tới chạy lui. Đây là sự hưởng thụ của cậu mối khi đêm về, làm cho cậu cảm thấy đặc biệt thư thái.
Đưa tay giữ chặt lấy Ngô Thần, đem cô kéo vào trong lòng mình. Ngô Thần ngửi được trên người cậu có mùi rượu nhàn nhạt, mặc dù có chút chán ghét, nhưng cũng không đẩy ra, tùy ý để cho cậu ôm lấy mình như thế.
“Cám ơn em, anh cảm thấy thật may mắn khi có em bên cạnh thế này.” Âu Dương Hiên dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của Ngô Thần , bé con này đã cao lên không ít rồi, nhưng mình rất thích cô cao như thế. Có thể cho cậu cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Ngô Thần ha ha nở nụ cười, thò tay vào trong áo vest của Âu Dương ôm lấy thắt lưng của cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ở ngực Âu Dương Hiên cọ cọ, hai người lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc ấm áp này.
Một lát sau, Ngô Thần ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hiên, kiễng chân lên cho Âu Dương Hiên một nụ hôn nhẹ, kéo tay cậu đẩy mạnh vào phòng tắm.”Người anh toàn mùi rượu, khó ngửi muốn chết, mau đi tắm đi.” Sau đó nghe thấy tiếng Âu Dương Hiên ở bên trong nhẹ nhàng cười nói “Bé con ngốc này.”
Ngô Thần nở nụ cười, cao hứng đi hâm lại những món ăn cô nâu tối nay, chờ Âu Dương Hiên ra ăn.
Kỳ thật khi Âu Dương Hiên vừa mới bắt đầu đi ra ngoài xã giao, Ngô Thần vãn có chút lo lắng cho cậu, lo lắng thân thể của cậu , cũng lo lắng cho “Trinh tiết” của cậu nữa.
Kiếp trước chính mình cũng đã từng làm qua chuyện xã giao này rồi, cũng biết chuyện giao dịch trên bàn rượu ít nhiều sẽ có chuyện xảy ra. Có thể là phụ nữ còn tránh được, dù sao cũng không có ai dám mời đi gặp ngưu lang, nhưng khi nam nhân giao dịch thi khác thường có thêm nữ sắc mới cho thể thành công. Ngô Thần không phải không tin tưởng với Âu Dương Hiên ,mà cô đối với xã hội này không tin tưởng.
Âu Dương Hiên từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Ngô Thần ngồi ở trên thảm ngẩn người, bé con này không sợ lạnh sao. Đưa tay kéo Ngô Thần lên trên đùi mình, véo cái mũi của cô”Suy nghĩ cái gì mà mất hồn thế, em ngồi dưới đất không sợ nhiễm lạnh rồi đau bụng hả?”
Ngô Thần kinh ngạc nhìn Âu Dương Hiên, nhìn thấy tóc của cậu vẫn còn nhỏ giọt, cầm lấy chiếc khăn mặt để cạnh lau đầu cho cậu. Những điều này đã thanh thói quen giữa hai người, bọn họ không muốn ai bị trúng gió hết .
“Không nghĩ cái gì a, chỉ là cảm thấy gần đây anh bận rộn quá, em có lo lắng cũng không giúp gì được anh, cho nên mới suy nghĩ thôi .”
“Nha đầu ngốc, hiện tại chính ngươi không phải cũng vội vàng chính mình công tác thôi, làm sao còn muốn tưởng chuyện của ta. Ngươi không cho ta lo lắng ngươi, vậy ngươi cũng không dùng lo lắng ta a. Chúng ta đều phải đối với đối phương có tin tưởng.” Âu Dương Hiên ôm Ngô Thần nhẹ giọng ở Ngô Thần bên tai nói xong.
Ngô Thần gần đây lo lắng cho cậu thế nào cậu đều biết, đại khái cũng có thể hiểu được của ý nghĩ của cô.
“Không cần phải lo lắng cho anh, anh sẽ không làm cho em thương tâm . Yên tâm đi.” Âu Dương Hiên vẫn cam đoan với Ngô Thần, nếu không cô bé này sẽ còn lo lắng đến bao giờ nữa.
Ngô Thần nghe được lời cam đoan của Âu Dương Hiên, ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Hiên, nhìn lông mày của cậu, mắt của cậu, khuôn mặt của cậu, đưa tay nhẹ nhàng sờ qua gương mặt cậu.
Âu Dương Hiên nhìn ánh mắt Ngô Thần , dần dần có chút không khống chế được, đưa tay kéo đầu của Ngô Thần, đem cô kéo vào trong lòng, “Thần Thần, bé con của anh vẫn còn nhỏ quá.”
Ngô Thần nghe được thanh âm khàn khàn của hắn, cũng cảm nhận được một luồng nhiệt ở trên đùi , tùy ý để cho cậu ôm. Nhiều năm chờ đợi như vậy chắc hẳn Âu Dương Hiên cũng khó chịu lắm. Thật may mắn cho cô khi gặp được cậu, nếu không bây giờ làm gì có nam nhân nào chịu được sự chi phối của du͙© vọиɠ.
Hai người cứ ôm nhau , nghe âm thanh tivi , nghe bên tiếng ô tô bên ngoài, cứ như vậy im lặng ngồi.
Sữa đã sớm lạnh. Âu Dương Hiên đứng dậy đem Ngô Thần đặt ở trên sô pha, đứng dậy đem sữa đi hâm nóng lại. Rồi đem lại cho Ngô Thần uống, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cho Ngô Thần một nụ hôn chúc ngủ ngon, đưa Ngô Thần đến phòng, đem chăn đắp cẩn thận lại, tắt đèn rồi mới trở về phòng ngủ.
Ngô Thần nghĩ đến Âu Dương Hiên trong lòng ôn nhu ngọt ngào ngủ say. Nếu cậu đã hiểu được sự lo lắng của cô, như vậy cô cũng có thể tin tưởng hắn, tin tưởng sự cam đoan của cậu.
Những ngày sau vẫn trôi qua như bình thường, chỉ là Âu Dương Hiên nếu có thể tránh buổi xã giao nào thì tránh buổi đó. Tuy rằng thời gian ăn cơm ở nhà vẫn rất ít, nhưng so với thời gian trước đã khá hơn rất nhiều. Cho dù không có thời gian về, Ngô Thần cũng đem cơm đến công ty cho cậu, tranh thủ mọi thời gian hai người có thể ở với nhau.