- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh
- Chương 3: Chấm dứt thời kì vườn trẻ
Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh
Chương 3: Chấm dứt thời kì vườn trẻ
Ngày nghỉ cứ như vậy nhẹ nhàng mà trôi qua. Ngày đó từ nhà ông ngoại trở về , trong hộp tiền có nhiều hơn một cái hồng bao, giá sách của baba nhiều hơn một quyển sách !
Còn lại vài ngày, Ngô Thần nhìn người khác tới lui nhà chúc tết, sau đó lại đi theo ba ba đi đến nhà người khác đáp lễ. Đầu năm mới như vậy là xong.
Năm sau tiểu Ngô Thần còn cần phải tiếp tục đi nhà trẻ. Kỳ thật đối với nhà trẻ ngô thần vẫn là cảm thấy rất hứng thú , bởi vì bình thường trẻ con đến bốn tuổi mới bắt đầu nhớ được mọi chuyện. Mà trong trí nhớ đời trước trong nhà trẻ của Ngô Thần, cũng chỉ có ông nội hay đưa cô đến trường .
Cô cũng không phải thực sự muốn đến trường, bởi vì bị một đám trẻ con vây quanh, sẽ làm Ngô Thần cảm thấy phiền chán bất an. Một đứa trẻ con có thể làm cho cô cảm thấy nó thực đáng yêu, nhưng là một đám trẻ con làm ầm ĩ thì chẳng phải là ác ma sao! Cô cũng hiểu được lí do tại sao làm giáo viên nhà trẻ lương cao đến thế, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó !
Mười sáu tháng giêng nhà trẻ bắt đầu mở cửa, Ngô Thần bị baba đuổi về vườn. Ngô ba ba vì tìm nhà trẻ cho tiểu Ngô Thần tốn không ít tâm tư, ngô baba cho rằng trẻ con tốt nhất nên đi nhà trẻ vỡ lòng.
Cái thời này, hàng tháng đi gửi mất một ngàn, để cho người khác quản đứa trẻ nhà minh, thật đúng là không nhiều lắm .
Bất quá, khi Ngô Thần học trung học mới biết được, thì ra có rất nhiều bạn học đã từng học chung một lớp nhà trẻ với mình, chỉ tiếc là trẻ nhỏ khi mới bốn tuổi trí nhớ còn chưa quá sâu, cho nên tất cả đã quên hết.
“Bảo bối hôm nay đến trường phải ngoan ngoãn nha, đợi lát nữa đến buổi chiều tan học baba sẽ đón con, không cho phép khóc, không cho phép giận dỗi cùng các bạn học khác biết không. Phải nghe lời giáo viên, baba buổi chiều sẽ mua bánh ngọt cho bảo bối ăn.” Ngô baba ôm tiểu Thần chuẩn bị đưa vào phòng học.
“Dạ, bảo bối sẽ ngoan ngoãn .” Nói xong Ngô Thần hôn một cái lên mặt Ngô baba , tự mình vào phòng học. Vừa khai giảng lại, cho nên rất tốt, không cần phải nhớ rõ vị trí, mọi lần đều sẽ sắp xếp lại vị trí.
Ngô baba hôm nay cảm thấy thực kinh ngạc, lúc trước mỗi lần đưa Ngô Thần đi học , Ngô Thần đều khóc nháo thật lâu mới bằng lòng cùng giáo viên đi vào, hôm nay sao lại nghe lời như vậy? Không ngờ chưa đến một năm đứa bé ngày nào đã lớn biết nghe lời như vậy ? Mặc kệ đi thế nào thì thế, ít nhất là cung là sự tiến bộ tốt đẹp không phải sao?
Ngô baba bởi vì biểu hiện hôm nay của Ngô Thần cho nên tâm tình cực tốt, vui vẻ đi làm.
Ngô Thần một mình ngồi ở cuối cùng, không phải bởi vì cô cao nhất, tuy rằng gặp được những bạn học trung học kiếp trước , nhưng là cô thật sự không muốn nghe giáo viên nhắc đến mình cùng những bạn nhỏ này.
Rất nhanh, Ngô Thần phát hiện được ra quyết định của nàng tuyệt đối là chính xác , hai bạn nhỏ kia cứ như vậy mà cãi nhau, còn động thủ nha! Ông trời ơi, đây vẫn còn là trẻ con nha! Bạn nhỏ bên cạnh, bởi vì hai bạn kia đánh nhau ,cho nên sợ đến mức khóc thét lên.
Ngô thần hiện tại chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung. Mẹ ơi, con có thể lãng phí tiền học tháng này rồi bỏ về nhà hay không? Ngô Thần đem ghế đẩy ra xa hơn , lúc giáo viên đi đến can ngăn hai bạn nhỏ này, cũng là lúc cô vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ban công.
Mặt sau nhà trẻ này là công viên lớn nhất thành H , khi còn bé cô từng mong mẹ đem co ra ngoài này chơi một lần, mà ban công này nhìn phía trước chính là vòng ngựa gỗ xoay tròn. Đời trước mãi cho đến khi trưởng thành,vòng xoay ngựa gỗ này vẫn vẫn luôn luôn là thứ Ngô Thần yêu thích nhất. Đột nhiên nhớ tới một bài hát có ca từ thế này,
“Có được bề ngoài hoa lệ cùng ngọn đèn sáng lạn
Ta là vòng xoay ngựa gỗ đang ở đường hôm nay
Chỉ vì thỏa mãn giấc mộng cho đứa trẻ
Đi đến đây trên lưng ta ta sẽ đem ngươi nhảy qua tường
Ta đã quên chỉ có thể tại chỗ này xoay trong ưu thương
Ta cũng đã quên chính mình là vĩnh viễn bị khóa
Mặc kệ ta có thể cùng ngươi có bao nhiêu lâu
Ít nhất có thể cho ngươi có được ảo tưởng cùng ta phi tường”
“Vòng xoay ngựa gỗ này như thế nào có thể đem ta phi tường được nhỉ? Buồn cười thật. Ngươi đã không thể mang theo ta phi, vậy làm cho ta mang theo ảo tưởng cảm giác được chính mình phi tường đi.” Ngô thần nhỏ giọng đối chính mình nói, mà những lời này cũng chỉ có xoay tròn ngựa gỗ cùng nàng biết.
Một đám trẻ con rốt cục cũng im lặng , bởi vì đến đã đến giữa trưa thời gian ăn cơm, bọn họ im lặng chờ giáo viên đem cơm để ở trước mặt. Cơm dọn xong thì đàn chim sẻ nhỏ này lại bắt đầu líu ríu nói tiếp .
“Tuyết rất trắng, mấy ngày hôm trước ba tớ mang tớ đi chơi , nhà tớ được ngồi xe lửa đấy , xe lửa thật lớn .” Ngô Thần ngồi bên cạnh một tiểu bí đao mập mạp khoa tay múa chân động tác cùng tiểu Loli bên cạnh nói chuyện.
“Cái gì là xe lửa nha? À, tớ biết rồi, baba nói xe lửa rất dài, thật dài thật dài, chính là xe lửa.” Ngô Thần ở bên cạnh âm thầm gật đầu, cô bé này sau này học cùng với cô nha. Đúng là cô bé này rất thông minh.
Tiểu loli khác ngồi bên cạnh tiểu bí đao cầm lấy một cây dưa chuột hỏi”Cái này gọi là xe lửa hả? Thật dài thật dài •••”
“Phụt” miệng Ngô Thần vô tình phun nước, may mắn miệng nhỏ uống không nhiều lắm, bằng không tiểu loli đối diện khẳng định sẽ khóc! Đứa nhỏ này con cái nhà ai đây nha, câu hỏi này cũng quá đáng yêu đi •• ha ha
Sai lầm a sai lầm, vốn tưởng rằng một ngày học ở đây sẽ không khó khăn, vốn nghĩ rằng cũng có thể học được cái gì đó, vốn nghĩ rằng ••• vốn nghĩ rằng a, so với suy nghĩ vẫn khác quá , giáo viên thực xứng với chức vụ dạy bọn nhỏ vẽ, dạy bọn nhỏ hát, nhưng nhiều thời gian như thế làm sao bọn nhỏ chịu im lặng cho được.
Đột nhiên suy nghĩ trong tiểu thuyết vẫn hay nói, có một đứa bé từ nhỏ đã bắt đầu ngưu X phúc hắc, tại sao mình cũng ở trong nhà trẻ mà không gặp được đứa nào nhỉ? Ông trời a, người thu bọn họ đi! Quên đi, ông trời a, vẫn là thu ta đi!
Một ngày cực khổ cũng hết, Ngô Thần cũng tìm được bài tập về nhà. Hôm nay bài tập ở nhà chính là tìm cách giúp bản thân thoát ly khổ ải, ngày mai khẳng định không thể tiếp tục đến đó nữa ! Đau đầu, đau lỗ tai, còn có tay đau, vì sao tay lại đau á? Bởi vì sau một hồi chiến tranh đạn lạc bay đến tận chỗ của Ngô Thần, cánh tay bé nhỏ của cô bị các bạn học vô ý đυ.ng phải, được rồi, ! Đau ~!
Kỳ thật Ngô Thần cảm thấy mình trở nên kỳ quái, mà ở trong mắt người khác Ngô Thần cũng trở nên rất kỳ quái. Ví dụ như giáo viên của bọn họ, giáo viên dường như phát hiện qua năm mới Ngô Thần bắt đầu không thích nói chuyện, cũng không cùng khác tiểu bằng hữu khác chơi đùa.Bị đau cũng không giống như các bạn nhỏ khác nhao nhao khóc lớn, mà chỉ làm một cái động tác không thích hợp với một đưa bé, nhíu mày một chút. Nàng cũng không biết có phải chính mình nhìn lầm rồi hay không.
Nàng biết là Ngô Thần bị đau cổ họng lúc trước đây cho nên nghỉ học, nhưng mà nàng lại không biết rằng hạn chế nói nhiều có thể làm cho tính cách thay đổi nha. Cho nên Đường giáo viên hôm nay vẫn đều quan sát Ngô Thần.
Cho đến lúc Ngô baba đến đón Ngô Thần, giáo viên Đường mới nói chuyện với Ngô baba”Ngô tiên sinh, tuy rằng tôi không biết Ngô Thần ở trong thời gian nghỉ học đã phát sinh chuyện gì, cô bé trở nên rất nghe lời, nhưng mà nghe lời cũng có chút không thích hợp . Các vị ở nhà cũng nên chú ý đến cô bé nhiều hơn, vốn là thích khóc nháo có chút đau đầu, nhưng là so với như vậy cũng làm cho người ta yên tâm hơn. Nếu như ngài cảm thấy tôi nói như vậy có cái gì không đúng thì thôi, nhưng mà làm một giáo viên quan tâm đến học trò vẫn là chức trách của tôi, tôi nghĩ vẫn nên nói với các vị một chút thì hơn.”
Ngô baba cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là cảm tạ giáo viên Đường. Dù sao giáo viên cũng không có khả năng vô duyên vô cớ nói với ngươi về đứa trẻ của ngươi! Chẳng lẽ là cần đưa này nọ cho giáo viên sao? Nhưng mà thời điểm khai giảng nộp tiền đều đã đưa qua mà! Vậy rốt cuộc là vì sao?
Ngô baba cảm thấy thật bất đắc dĩ, tuy rằng hắn gần nhất cảm thấy Ngô Thần là có chút yên lặng, nhưng là này nguyên nhân yên lặng này cũng là bởi vì bảo bối bắt đầu đọc sách nên mới thành như vậy , chẳng lẽ muốn cho Ngô Thần thay đổi thói quen này? Quên đi, vẫn là từ tử xem xem, đứa nhỏ nhà mình có thể nguyện ý học thêm chút nào còn cao hứng không kịp đâu, trước hết như vậy đi!
Ngô Thần còn không biết thì ra trong vô thức, Ngô baba đã ngầm đồng ý với mọi hành vi của cô, hơn nữa còn vì của hành động của cô mà lấy cớ. Nếu Ngô Thần biết thì ra lí do vì đọc sách mà có thể dùng làm nhiều lí do như vậy, chắc chắn cô sẽ còn sinh ra nhiều vấn đề hơn! Đáng tiếc, cô không biết.
“Bảo bối, hôm nay đi học cảm thấy thế nào a? Cô giáo dạy con cái gì?” Ngô ba ba ở trên xe ngồi đối diện với Ngô Thần hỏi.
“Rất tốt nha, nhưng mà ba ba, cô giáo giảng cái gì đó con ở trong sách đều biết hết, hơn nữa những bài hát này trong VCD nhà mình cũng có mà, vẽ còn không có tốt bằng con vẽ, vì sao con phải đến trường ạ?”
“Như vậy sao? Vậy bảo bôi hôm nay ở trường làm gì?”
“Dạ? Con nhìn các bạn cãi nhau, sau đó cùng nhau ăn cơm, sau đó cùng nhau ngủ, sau đó lại nhìn các bạn cãi nhau.”
Ngô ba ba đối với câu trả lời như vậy của Ngô Thần như vậy cảm giác thật bất đắc dĩ. Bây giờ đứa trẻ nào cũng là con một, một đám đều được nuông chiều từ nhỏ, ở trong cuộc sống như vậy bị gộp vào một chỗ ít nhiều xảy ra mâu thuẫn.
Hắn vẫn cho rằng Ngô Thần nhà hắn là một đứa nhỏ thật nghe lời, tuy rằng nói lá gan không lớn, nhưng mà ở nhà nghe lời, lại cố gắng tự mình đọc sách, vạn nhất khi quay lại trường học lại đánh mất thói quen đó thì làm sao bây giờ? Ngô Thần nhìn thấy Ngô ba ba không nói lời nào, cô biết là baba đã bắt đầu dao động, buổi tối lại thêm chút lực, tranh thủ sớm đem bản thân mình giải phóng đi thôi. Ngô Thần, cố lên!
Sau khi về nhà sau Ngô mẹ cũng hỏi Ngô Thần một vấn đề y chang như vậy, Ngô Thần đem lời nói với ba ba nói nói lại với mẹ một lần nữa, tâm lý Ngô mẹ cũng bắt đầu có dao động. Làm thế nào mới tốt cho con đây?
Sau cơm chiều , người một nhà ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi, Ngô ba ba đem lời nói của Ngô Thần hôm nay nói lại với ông bà nội một lần, ông nội Ngô và bà nội Ngô cũng không có đọc qua nhiều sách, vẫn là những người làm công việc tri thức, đối Ngô Thần ôm kỳ vọng rất nhiều, dù sao Ngô gia cũng chỉ có một dòng độc đinh này mà thôi.
Bốn người thảo luận nửa ngày, Ngô Thần làm bộ như đang chuyên tâm xem tivi, đúng lúc này, Ngô Thần nhìn thấy trong Ti vi có người đàn dương cầm.
“Con muốn học cái này.” Bốn người quay đầu lại nhìn về phía Ngô Thần sau đó lại quay đầu nhìn về phía tivi.
“Thần Thần muốn học đàn dương cầm hả?” Ngô ba ba hỏi Ngô Thần.
“Vâng,nghe rất êm tai, con muốn học. Con cảm thấy người này rất đẹp, có phải con cũng có thể trở nên xinh đẹp như thế?” Ngô Thần ngẩng đầu nhìn về phía baba.
Ngô mẹ cùng Ngô ba ba đối nhìn thoáng qua nhau, “Bảo bối nếu như con chính là vì lí do vậy mà muốn học , thì mẹ sẽ không đồng ý , trừ phi con thật sự cảm thấy bản thân mình có thể học giỏi, bằng không học phí môn này thật đắt tiền, nếu đến lúc đó Thần Thần học không tốt thì chúng ta sẽ không có tiền , vậy làm sao bây giờ đây?”
“Con nhất định sẽ học giỏi. Mẹ, con không muốn đi nhà trẻ nữa , con có thể lấy tiền học nhà trẻ đi học dương cầm mà.” Ngô mẹ nhìn Ngô ba ba, “Vậy chờ mẹ quyết định rồi hãy nói sau nha? Vậy Thần Thần không đi học nhà trẻ vậy con muốn làm gì đây?”
“Không đi nhà trẻ? Sau nhà trẻ chính là học tiểu học? Con có thể đi học tiểu học!”
“Tiểu học phải sáu tuổi mới có thể đi, bây giờ thì không được, cho nên ít nhất cũng qua một năm nữa con mới có thể học, thế trong một năm nay Thần Thần làm thế nào?” Có lẽ là bởi vì Ngô Thần lúc còn nhỏ, Ngô gia cũng đê cho một số chuyện để cho Ngô Thần quyết định , cha mẹ Ngô Thần cũng đã suy nghĩ đến ý tứ của con nhỏ. Dù sao khi đứa bé trưởng thành, nếu như nó không có hứng thú thì mình cũng không thể bắt buộc.
Kỳ thật tuổi tâm lý của Ngô Thần cùng với độ tuổi bây giờ của mẹ Ngô không sai biệt lắm, Ngô mẹ hai mươi hai tuổi đã sinh Ngô Thần, hiện tại mới hai mươi bảy, mà ngô ba ba cũng mới ba mươi lăm.Thời điểm Ngô Thần trọng sinh cũng đã hai mươi sáu, hơn nữa trải qua những năm tháng đặc thù, tuổi tâm lý của Ngô Thần chỉ có thể nói rằng có thể lớn hơn chứ không nhỏ hơn.
Cho nên luận theo ý nghĩ mà nói, bọn họ đương nhiên ít nhiều cũng đa bị ảnh hưởng, dù sao tuổi tâm lý cũng không sai biệt lắm, hoặc nói là tư tưởng của Ngô Thần so với mẹ Ngô cùng Ngô ba ba còn cẩn thận hơn nhiều. Này đương nhiên là thời đại bất đồng sẽ tạo nên con người cũng bất đồng . Ngô Thần làm sao có thể cứ như vậy mà chịu nhận sự sắp đặt đây!
“Con nghĩ ra rồi, giống như hôm nay có bạn cầm cái gì đó đánh con con cũng có thể tránh né nha. Đúng rồi, ta muốn học Thiếu Lâm tự.” Ngô Thần nhìn ba mẹ đột nhiên nói như vậy, đem bốn đại nhân của Ngô gia dọa hoảng sợ.
“Con muốn học võ thuật đúng không? Nhưng mà võ thuật đều là bạn nhỏ nam học nha, bạn nữ đều là học khiêu vũ a, nếu không Thần Thần đi học khiêu vũ được không? Đến lúc đó khiêu vũ đẹp, sẽ có rất nhiều người thích Thần Thần của chúng ta!” Ngô mẹ ở bên cạnh dụ dỗ ~
Ngô thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ”Con có thể học hết được hay không? Con cũng không đi nhà trẻ, không có việc gì phải làm nha, chị tiểu Hi lập tức sẽ chuyển đi con sẽ không có ai chơi cùng , cho nên con có rất nhiều thời gian để học này nọ nha.”
“Được rồi, vấn đề này chờ ba mẹ quyết định thật tốt rồi lại nói cho Thần Thần của chúng ta biết được không, hiện tại Thần Thần đã buồn ngủ nha, đi thôi, ngủ đi.” Ngô ba ba đem Ngô Thần ôm phòng của ông bà nội.
Ngô Thần hiện tại mỗi ngày ngủ cùng ông bà nội, bởi vì nhà ở hiện tại chỉ có hai phòng ở, ba mẹ bọn họ còn phải sinh hoạt cá nhân, Ngô Thần thừa thãi sẽ phải để cho ông bà nội chăm sóc rồi.
Buổi tối Ngô ba ba cùng Ngô mẹ ở trên giường có một đoạn đối thoại như vậy
“Em cảm thấy lời nói của bảo bối chúng ta hôm nay thế nào, hôm nay giáo viên ở trường cũng phát hiện con bé có gì đó thay đổi, anh cảm thấy con bé như vậy tốt lắm, nhưng mà cũng quả thật không giống với đứa bé 4 tuổi khác . Điều này là làm sao?” Ngô ba ba ôm Ngô mẹ nói.
“Em cảm thấy lời nói của Thần Thần hôm nay nói rất chính xác , đứa bé này từ khi bắt đầu đọc sách về sau nói những điều đến cả em cũng không thể phản bác . Con bé hiện tại mỗi ngày đều đọc sách, hôm nay em còn nhìn thấy con bé cầm cuốn 《 Khang Hi 》của anh đấy. Em cảm thấy học vỡ lòng hiện tại đối với con bé thật sự không có gì quan trọng , là nên học những thứ tinh thông khác. Đã bốn tuổi , nếu không đi học khiêu vũ thì có thể là chậm đấy, nếu không cho con bé đi học lớp múa Latin trên lầu của công ty đi! Sau đó thời điểm giữa trưa chúng ta được nghỉ đem con bé đưa đến lớp học võ thuật, phải đi đến cung thiếu nhi học nữa, con bé cũng muốn học cả dương cầm mà đúng không? Cùng đi báo danh luôn đi, hiện tại nếu không vỡ lòng ngay, đến lúc lớn học thì đã chậm. Còn có một thứ phải học nha, tiếng Anh bây giờ còn không học thì đến lúc con bé vào tiểu học làm sao đây, muốn cho nó học vỡ lòng sớm,với tiếng Anh thì anh và em duy nhất chỉ có thể dậy con bé bảng chữ cái, nếu đến lúc vào học con bé bỡ ngỡ rồi không học được tiếng Anh thì phiền lắm!” Ngô mẹ ngay trong một buổi tối như vậy đem những thứ Ngô Thần cần phải học đều một lưới bắt hết .
“Nghĩ là muốn thì rất tốt, nhưng mà học phí này cũng không rẻ , em thử ngẫm lại khóa học dương cầm này, ít nhất phải 50 đồng tiền dạy một giờ đấy! Lương tháng hai người chúng ta có bao nhiêu đâu? ! Lần này lại là tiêu phí nhiều như thế, Thần Thần bây giờ còn cha có đến trường đâu!” Ngô ba ba nghĩ đến vấn đề vô cùng thực tế.
“Vấn đề này em cũng nghĩ đến, cho nên vừa rồi em mới không có trực tiếp đáp ứng Thần Thần, nhưng mà vì đứa nhỏ chúng ta còn có thể làm như thế nào? CŨng không thể vì thế mà hạn chế ý muốn phát triển của con bé. Nếu không chúng ta cứ xem trước như thế nào, thật sự không được thì chúng ta tự mình đi ra ngoài làm đi, anh thấy sao?” Ngô mẹ là người dám dấn thân làm mọi chuyện, mà Ngô ba ba cũng là một người có tư tưởng vững chắc, đời trước bọn họ ly hôn cũng chính sự khác biệt như vậy, tính cách của cha mẹ phải thay đổi thế nào mới tốt đây!
“Thôi chuyện này nói sao, trước cứ ngủ đi đã.”
Trải qua đêm nay kết quả thương lượng của cha mẹ chính là, Ngô Thần không cần phải đến nhà trẻ sinh hoạt nữa, mà tương lai của Ngô Thần từ hôm nay trở đi cùng đi cũng chuyển biến không hề giống nhau. Hướng đi của lịch sử cũng từ hôm nay trở đi sẽ có biến hóa!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh
- Chương 3: Chấm dứt thời kì vườn trẻ