Trừ chuyện của Lâm Tuyết kia, cuộc sống của Ngô Thần vẫn theo kế hoạch của cô tiến hành.
Học kỳ sau của năm hai trường học tổ chức cuộc thi sơ khảo số hạng. Tuy nói rằng cuộc thi này đối với học sinh lơp 1 thì không có mấy lực khiêu chiến, nhưng vẫn nên chuẩn bị một chút nếu bạn không muốn rớt top. Không ngoài sở liệu, thành tích cuộc thi sơ khảo này, lớp 1 cờ đỏ tung bay. Người kém nhất lớp cũng được xếp ở hạng thứ 98 của trường! trong học tập, địa vị của lơp 1 chính là đế vương.
Kỳ thật sau cuộc thi cuối kỳ của năm hai,bọn Ngô từ trước tháng ba đã học xong toàn bộ nội dung của sơ trung. Đến đầu tháng ba,lớp Ngô Thần chủ yếu học nội dung của cao trung.
Trường Cao trung A trong cuộc thi tuyển chọn học sinh đề thi cũng sẽ không hoàn toàn là nội dung học của sơ trung, trong cuộc thi thậm chí còn có thể cho thêm một số kiến thức cao đẳng nữa.
Ngô Thần đối với thầy giáo hiện tại rất vừa ý những thứ cô đang học bây giờ, chính là nhũng kiến thức cô đã từng được học qua. Mà trong vòng hai năm vừa qua cô cũng đem kiến thức cao trung chải chuốt qua một lần.
Ngoại ngữ thứ hai mà Ngô Thần chọn là tiếng Pháp. Cô vốn là muốn học thêm tiếng Tây Ban Nha, nhưng là bởi vì đầu tháng ba có quá nhiều chuyện xảy ra, chỉ có thể buông tha ý định này.
Đầu tháng ba cuộc sống của mười người trong nhóm vẫn thoải mái còn có thể trêu chọc lẫn nhau, nhưng khi dần dần vào hạ thì chấm dứt, kỳ thi sắp tới gần .
Vốn tưởng rằng cuộc sống như vậy sẽ vẫn tiếp tục diễn ra. Nhưng một lần tụ hội trong ngày nghỉ khiến cho Ngô Thần hiểu được, bối cảnh vĩ đại làm cho bọn sẽ phải lựa chọn sớm hơn so với người khác.
Kỳ thi cũng không khiến cho bọn họ cảm thấy nhiều áp lực, ngày nghỉ bọn họ vẫn thường xuyên hẹn nhau gặp mặt.
Nhưng lần gặp mặt này cảm xúc của Hải Biên rõ ràng không được thoải mái. Nhưng là Hải Biên vẫn nói không có gì,bọn Ngô Thần cũng không ép cô phải nói.
Bọn họ tin tưởng rằng Hải Biên nếu không muốn nói, như vậy thì bản thân cô có thể tự giải quyết. Đây là niềm tin tưởng của bọn họ vào những thành viên trong nhóm.
Sau khi ăn xong, Hoàng Tuấn đề nghị cùng đi lêи đỉиɦ núi xem mặt trời lặn. Vài người cảm thấy đề nghị này phi thường có ý nghĩa.
Ngồi ở trong đình nhỏ trên núi, Ngô Thần dựa vào Âu Dương Hiên. Các cô gái đều ngồi cạnh nhau, tay nắm tay.
“Có lẽ, những lần tụ họp thế này về sau tớ sẽ vắng mặt .” Hải Biên đột nhiên nói ra một câu như vậy. Đem mọi người ở đây ngây ngốc. Đây là ý tứ gì?
Ngô Thần vẫn nghĩ đến bọn họ có thể cùng nhau vượt qua sáu năm nữa, nhưng lời này của Hải Biên có ý gì?
“Cậu làm sao vậy?” Đường Vũ ngồi ở bên cạnh Hải Biên nắm chặt tay của Hải Biên , khẩn trương hỏi cô.
“Đừng khẩn trương như thế. Ha ha, chỉ là một thời gian nữa có lẽ tớ sẽ ra nước ngoài du học!” Hải Biên nhìn nhìn mọi người, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời dần lặn.
“Cậu phải rời khỏi chúng tớ sao ?” Ma Giai nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, chắc là cũng không lâu lắm đâu!” Nói xong nước mắt nước mắt từn giọt từng giọt chảy xuống.
Ma Giai cùng với Đường Vũ đem Hải Biên ôm chặt lấy. Giống như sợ hãi buông tay ra thì cô sẽ bay mất vậy.
Ngô Thần ngơ ngác nhìn mọi người, sau đó phản ứng lại rất nhanh. Đau khổ nở nụ cười một chút, càng sống lâu càng trẻ con, trí óc cũng thoái hóa cả rồi. Đây là chuyện tốt mà, có cái gì mà phải khóc đâu!
“Đừng khóc nữa. Cho dù tứ tỷ có đi du học , cũng vẫn là tứ tỷ mà!” Ngô Thần đi đến bên cạnh ba cô gái, ngồi xổm trước mặt Hải Biên. Nhìn ba người không ngừng nhỏ nước mắt, tuy rằng biết đây là chuyện tốt, nhưng là trong lòng vẫn có chút đau lòng!
“Thần Thần nói rất đúng a, cho dù du học , mười tiểu tướng chúng ta vẫn là mười tiểu tướng a.” Hoàng Tuấn hơi bi thương nói những lời này, sau đó nhìn ánh mặt trời tiếp tục nói “Một thời gian nữa, tớ cũng muốn đi!”
Mọi người lại giật mình. Hải Biên và mọi người cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn nhìn thấy lời nói của mình khiến cho mọi người trầm mặc, ha ha nở nụ cười.”Đừng có gấp thế, chính là đi ra nước ngoài đọc sách sớm hơn mọi người ba năm thôi. Về sau các cậu phần lớn cũng sẽ đi du học mà không phải sao?” Nghe được lời nói của cậu, mỗi người đều tỉnh táo nghĩ nghĩ.
Hoàng Tuấn nói là sự thật a! Lấy gia thế của những người ở đây, cho dù trung học không ra nước ngoài, nhưng đại học có khả năng khá lớn . Như vậy hiện tại thương tâm thì làm gì ? Sớm hay muộn cũng đều phải đối mặt mà?
Mười người cũng không phải người hay suy nghĩ vụn vặt, suy nghĩ cẩn thận lại, Hải Biên cùng ba cô gái cũng không khóc nữa, chỉ là rất quý trọng thời gian còn lại có thể ở cùng nhau .
“Các cậu khi tốt nghiệp đều sẽ xuất ngoại sao?” Ma Giai hỏi vài người.
“Tớ sẽ không đi du học , giấc mộng của tớ là nhập ngũ làm một quân nhân. Cho nên sẽ không có khả năng xuất ngoại .” Ma Giai nói xong quyết định của chính mình, thì im lặng chờ mọi người trả lời.
Ngô Thần nhìn thoáng qua Ma Giai, chậm rãi nói”Em thì cũng chưa chắc, ít nhất đến khi học đại học cũng chưa chắc đã đi được. Dù sao khi em tốt nghiệp xong cao trung thì tuôi vẫn còn nhỏ, học đại học trong nước sau đó mới ra nước ngoài cũng không muộn.”
“Đại học tớ sẽ học trong nước!” Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần nói ra mục tiêu của mình. Nếu đã biết nhu cầu trong lòng của Ngô Thần, cùng mục tiêu của mình còn hoàn toàn ăn khớp, như vậy mình làm sao có thể buông tha cho cơ hội này.
Trừ bỏ Mộ Dung Tấn đột nhiên cũng nói ra không lâu nữa cậu cũng xuất ngoại, cái những người khác đều nói rằng sẽ học trong nước. Đến khi nên xuất ngoại, lực học tập và điều kiện gia đinh cả bọn họ đều có thể thực hiên, nên bây giờ cũng không vội cho lắm.
Mười người bắt đầu tính toán những bước đi đầu tiên trong đời, những con đường trong tương lại, mười người bọn họ đã lựa chon rất tốt. Như vậy, sẽ không do dự nữa, một đường tiến thẳng về phía trước.
Cho dù có ba người trong nhóm chuẩn bị xuất ngoại, thì thành tích trong cuộc thi cũng vẫn phải thật tốt .
Tháng sáu, cuộc thi cuối kỳ đến. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mười người thuận lợi từ trường thi đi ra. Ngồi trên xe, hướng sân bay chạy tới.
Mười người vẫn như cũ kéo nhau đi du lịch mỗi khi năm học kết thúc, đây đã là tục lệ của nhóm.
Mười người cõng một túi to lên lưng, mục đích lần này của bọn họ là —— Tây Tạng.
Tây Tạng ở mọi người trong mắt người du lịch vĩnh viễn là những điều thần bí . Tây tạng có độ cao so với mặt biển trên bốn ngàn mét. Mật độ dân cư rất ít, cảnh quan tự nhiên vô cùng đều hấp dẫn những ai đi đến nơi đây.
Mười người cùng nhau đi xuống máy bay, rõ ràng cảm thấy cảm giác khó thở. Bởi vì những năm gần đây bọn họ không có dịp đi du lịch với nhau , cho nên mọi người nhất trí lựa chọn Tây Tạng. Đứng ở nơi cao nhất trên thế giới, làm cho trong lòng mỗi người đều có thể vĩnh viễn ghi nhớ chuyến du lịch này.
Mười người trước tiên đi vào nội thành đến khách sạn để hành lý. Vốn muốn ở trong nhà người dân ở đây, nhưng là bọn họ lo lắng không quen với cuộc sống của người Tây Tạng, cho nên quyết định ở lại trong khách sạn!
Sau đó đi đến mục đích đầu tiên của chuyên du lịch —— Cung điện Potala.
Cung điên Potala sừng sững ở tây bắc nội thành Lhasa, là một công trình kiến trúc vô cùng quy mô. Khu này là một quần thể kiến trúc lớn mà chủ thể của nó là Bạch Cung và Hồng Cung, lầu chính có mười ba tầng, cao 115. 7 mét,có từ tẩm cung, phật điện, linh tháp điện, nơi ở của tăng ni và có cả nhà giam. Cung điện Potala nằm trên cả một ngọn núi, làm cho mười người khi vừa đến chân, đều vì khí thế của nó làm cho rung động.
Khi đến nơi này cái nôi của tín ngưỡng Phật giáo, cho nên nên phải đi lễ bái trước, Ngô Thần đã đã bị sự thành kính của nơi này làm cho choáng ngợp. Nhưng khi đứng ở chỗ này, Ngô Thần mới hiểu được, ở Tây Tạng làm cho bản thân cô cảm thấy vô cùng thành kính!
Những người khác không có nghĩ nhiều lắm đến tôn giáo, đều tự thành kính lễ bái, khẩn cầu những mong muốn trong lòng. Mà Ngô Thần càng thêm tận tâm hơn. Vì bản thân cô có thể trọng sinh một lần, cho nên cô càng tin tưởng hơn vào vấn đề tâm linh. Hiện tại bản thân cô chính là đem cảm kích trong lòng nói cho Phật Tổ, cảm kích vì ngài đã cho cô cơ hội này!
Từ cửa chính đi ra, cẩn thận để tránh vấp phải cửa. Sau đó bọn họ lại đi chung quanh xem cảnh nơi đây, cảnh trong Lhasa bọn cô phai mất hai ngày mới có thể đi hết được.
Vào ngày thứ ba, mười người ngồi xe đi đến nóc nhà thế giới —— dãy Himalaya. Không biết đã qua bao lâu, Ngô Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn cảnh sắc bên ngoài , lại bị rung động.
Tuy rằng biết nơi đây tuyết hàng năm không tan chảy, nhưng là nhìn thấy từng dãy núi kéo dài không ngừng, những ngọn núi tuyết trùng trùng điệp điệp. Cảnh sắc nơi đây vô cùng hung vĩ! Rất đồ sộ, rất mê người!
Khi đến dưới Himalaya, mấy người Ngô Thần đã muốn không khí lực để di thă quan nữa . Bọn họ đi tìm một nhà trọ để dừng chân, chấp nhận ở tạm nơi này một đêm, ngày hôm sau đi đến dãy Everest.
Chuyến du hành Tây Tạng lần này, làm cho tâm linh của mười người như được tinh lọc một lần. Thời điểm quay lại Lhasa, bọn họ cùng nhau đi mua rất nhiều đặc sản Tây Tạng làm quà đưa cho người nhà và bạn học.
Khi ngồi trên máy bay, Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần bên cạnh ngủ . Nhẹ nhàng đem đầu cô nằm lên trên vai của mình, để cho cô ngủ thoải mái hơn. Lưu Mẫn nhìn thấy mặt ôn nhu như vậy của Âu Dương Hiên, mâu thuẫn trong lòng của cô đã hoàn toàn biến mất. Nếu như cậu ta có thể đối tốt với Thần Thần như vậy, mình còn có thể có ý kiến gì nữa! Lưu Mẫn trong lòng âm thầm chúc phúc cho Ngô Thần, tin tưởng sau này con bé nhất định có thể vĩnh viễn hạnh phúc!
Trở lại tỉnh H , tuy nói những ngày nghỉ ngơi đã hết, nhưng những điều này chẳng làm ảnh hưởng đến thời gian gặp nhau của bọn họ. Thời gian đã không còn nhiều lắm, bời vì lưu luyến cho nên bọn họ vô cùng quý trọng khoảng thời gian này được ở bên nhau.
Mà Hải Biên cũng đã xác định sẽ đi Pháp du học, học quản lý và thiết kế trang sức, để trở về kế thừa tập đoàn. Hoàng Tuấn và Mộ Dung Tấn sẽ đi Anh học ngàng quản lý kinh tế.
Vào thời điểm bảy người còn lại trong nhóm chuẩn bị khai giảng năm học mới, ba người Hoàng Tuấn cũng đã chuẩn bị tinh thần sãn sàng cho cuộc sống mới nơi đất khách quê người!