Ngày hai mươi tháng tám, toàn bộ học sinh trường sơ trung A đến báo danh!
Ngô Thần là học sinh ngoại trú, cho nên hôm nay cô chỉ cần báo danh nộp tiền rồi đi lĩnh đồng phục. Về phần vấn đề đi học sau này của Ngô Thần, trước khi khai giảng bọn Âu Dương Hiên đi đến nhà Ngô Thần ăn chực cơm trong lúc đó đã vỗ ngực cam đoan với ba Mẹ Ngô rằng, về sau những vấn đề của Ngô Thần trong lớp ,trong trường cứ giao cho bọn cậu không có gì phải lo lắng hết .
Ba Ngô mặc dù có chút lo lắng, nhưng đối với những đứa bé này hầu như ông đều biết chúng nó, nếu chúng đã dám đảm bảo như vậy, ông cũng sẽ không nói gì nữa !
Báo danh buổi sáng, buổi chiều đã bắt đầu tập quân sự buổi đầu tiên.
Đúng nhu những gì bọn họ suy nghĩ, sơ trung A chia top 100 trong trường thành hai lớp, còn những học sinh khác xắp xếp vào những lớp sau.Một đám mười người Ngô Thần vừa vặn đều được ở trong lớp 1!
Những người phụ trách tập quân sự cho tân sinh trường sơ trung A chính là người thuộc quân khu tỉnh H. Người đến khuyến khích tân sinh sơ trung A là một vị chính ủy trong quân đội, vừa kéo thay đây lại là cha của Ma Giai. Chú Ma sau khi nhìn thấy mười người bọn họ, liền mời bọn họ đến nhà làm khách ăn một bữa cơm, một đám người gật đầu hưởng ứng , sau đó chạy đến tập hợp đội ngũ năm nhất.
Người trong quân ngũ có mấy ai lại không nhận ra vị chính ủy này đâu cơ chứ? Thấy vị chính ủy luôn nghiêm túc nay lại nói chuyện với một đám nhỏ hiền hòa như vậy, làm sao có thể không chú ý đến bọn nhỏ này được? Có mấy vị tinh ý rất nhanh đã phát hiện trong đó có 1 đứa lên là Ma Giai? Tóm lại, bọn Ngô Thần chiếm được sự đãi ngô cao nhất của các vị huấn luyện viên ~ chuyện này cũng nói sau đi!
Huấn luyện viên của lớp Ngô Thần là một người họ Ngô, cùng họ với Ngô Thần. Nhìn quân hàm chắc hẳn là sĩ quan.
Huấn luyện viên Ngô huấn là người có vẻ vui tính, trong thời gian nghỉ ngơi thường xuyên dạy bọn họ hát . Là một người rất có khả năng làm hoạt náo viên, ~ một đám nhóc con mười hai mười ba tuổi , đứa nào chả tò mò với bộ đội chứ? !
Cho nên trừ bỏ Ngô Thần và những người khác, mỗi khi nghỉ ngơi ,xung quanh huấn luyện viên đều đã ngồi chen chúc vài cái đứa nhỏ, nghe huấn luyện viên kể chuyện.
Tập quân sự dù có thoải mái đến đâu cũng là tập quân sự.
Tháng tám ánh mặt trời đặc biệt chói chang. Mỗi ngày đứng ở dưới ánh nắng vài giờ, ngay cả Ngô Thần đã được học võ rồi mà còn cảm thấy quá tải huống chi những cô gái nõn nà này.
Nhìn đi, lại có người té xỉu !
Huấn luyện viên cho bọn họ tiếp tục đứng nghiêm, đem nữ sinh nọ đưa đến bên gốc cây. Hoàn hảo sơ trung A cũng vẫn còn rất có nhân tính, cố ý để cạnh sân thể dục dựng một lều cấp cứu nhỏ, bày vài cái ghế dựa, bác sĩ mang theo thuốc ngồi ở đó chờ!
Chỉ cần thấy người ngất xỉu , nhanh chân chạy đến đem thuôc cho người đó.
Chuyện té xỉu khi tập quân sự đâu có ít. Khi vừa mới bắt đầu , Âu Dương Hiên có chút lo lắng cho Ngô Thần . Dù sao cô mới chỉ có tám tuổi, không giống với bọn họ. Mà khi Hoàng Tuấn nói rằng cậu quan tâm quá sẽ bị loạn thì cậu mới nhớ tới, Ngô Thần học võ từ nhỏ!
Mỗi lần huấn luyện xong, Ngô Thần đều mệt mỏi tựa vào trên người bọn họ. Sau đó Âu Dương Hiên sẽ đi qua đem Ngô Thần ôm lại chỗ râm mát, cho cô uống nước, giúp cô nghỉ ngơi một lát. Quá một lúc, Ngô Thần sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu, thậm chí còn tốt hơn trước. Ngô Thần như vậy mà không thích cô cho được? !
Trước khi tập huấn kết thúc, theo thường lệ cần phải thao diễn lại một lần .
Trong lớp của Ngô Thần người được dẫn đầu là Ma Giai, và Cao Hứng.
Hai người, một người là vì được huấn luyện từ nhỏ, còn có một người là bởi vì học võ làm trụ cột. Cho nên ở giữa một đám sàng sàng chọn chọn, hai người thuận lợi trổ hết tài năng!
Hai người đứng ở phía trước đội ngũ , huấn luyện viên đứng bên cạnh hô khẩu hiệu, một đám người hùng dũng khí phách hiên ngang tiêu sái quá chỗ ngồi ban giám hiệu, hướng thẳng tới chỗ ánh nắng mặt trời chói chang!
Trước khai giảng một ngày, sau bữa cơm chiều người một nhà Ngô Thần ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Ba Ngô hỏi Ngô Thần bây giờ còn có muốn nhảy lớp nữa không, Ngô Thần lắc đầu nói”con rất thích các bạn bây giờ, cho nên con quyết định từng bước một mà tiếp tục!”
Nhìn ánh mắt Ngô Thần sáng rực rỡ, đối với kết quả này ba Ngô và mẹ Ngô đều thật sự rất cao hứng. Ngô Thần bây giờ mới tám tuổi, cho dù học từng năm một cho đến khi học đại học cũng chỉ mới có mười bốn tuổi, bọn họ thật sự rất lo lắng cho Ngô Thần sợ cô còn bé quá mà đã phải ra ngoài xã hôi.
Ngô Thần hiểu được ý nghĩ của ba mẹ , nhưng sau khi trọng sinh , Ngô Thần vẫn đang hưởng thụ đắm chìm trong cuộc sông bây giờ. Hiện tại sẽ lên trung học , Ngô Thần tuy rằng đã thông qua thị trường chứng khoán bắt đầu kiếm tiền, ngoài những thứ đó ra cuộc sống của cô và những đứa bé khác đâu có khác gì nhau?
Đời trước cô làm bất động sản, đời này cô khẳng định không có khả năng sẽ vứt bỏ nó. Trừ thứ đó ra mình còn muốn làm gì nhỉ? Ngô Thần sau khi trọng sinh luôn muốn học những thứ mình đã bỏ lỡ. Học đàn dương cầm, vũ đạo, võ thuật, Yoga , thư pháp, cờ vua, còn có bắt mạch và thuốc đông y. Ngô Thần cẩn thận nghĩ nghĩ, thì ra mấy năm nay mình đã học được rất nhiều thứ!
Những thứ này và tương lai của mình có quan hệ gì ? Mình cũng không có đi làm nghệ thuật gia, như vậy,ngoại trừ kinh tế ra thì mình muốn làm gì?
Ngô Thần không nghĩ tới muốn thay đổi thế giới này. Làm thầy thuốc sao? Từ cổ chí km, y thuật có thể cứu người mà không thể cứu thế! Chính trị, đối với bộ não nhỏ của Ngô Thần mà nói, cô càng lo lắng cho bản thân mình càng bước sẽ càng sai, chỉ có thể buông tha ! Cho nên, vẫn là hưởng thụ cuộc sống như bây giờ đi!
Trùng sinh một lần, vậy nên làm cho cuộc sống của mình hoàn mỹ một lần.
Mùng 1 tháng chín, là ngày nhập học chính thức.
Buổi sáng Âu Dương Hiên cùng với Cao Hứng hai người đạp xe đạp tới đón Ngô Thần. Âu Dương Hiên là cố ý tới mà Cao Hứng là ở cùng một tiểu khu với Ngô Thần. Bởi vì khu nhà mới của Ngô Thần là ba Ngô lo cho chuyện học hành của Ngô Thần mà cố ý chuyển tới đây, khi vào ở không lâu thì phát hiện nhị sư huynh cũng ở cùng một khu với cô.
Vốn là Ngô Thần muốn tự mình đạp xe đạp cùng với Cao Hứng đến trường , nhưng mà Âu Dương Hiên kiên quyết không đồng ý phương án này, tình nguyện để bản thân chạy tới chạy lui cũng không đồng ý Ngô Thần tự mình đạp xe. Nếu như vậy, Ngô Thần liền đề nghị, để cho minh ngồi xe của Cao Hứng đi vậy càng tiện. Một khắc kia, Âu Dương Hiên liếc nhìn Cao Hứng một cái,Cao Hứng liền trực tiếp phản bội lại Ngô Thần.
Cuối cùng, thì thành tình huống như hôm nay!
Trong phòng học, một đám tùy tiện ngồi xuống. Khi Ngô Thần tiến vào phòng học , Lưu Mẫn và vài người khác đã đến. Bởi vì giáo viên còn chưa xếp chỗ ngồi, cho nên bọn họ cứ tự chọn chỗ mà ngồi. Bọn họ hai hàng đối xứng,một bên còn lại lại chỗ bên cạnh Vương Ninh , mà bọn họ có ba người Ngô Thần, Âu Dương Hiên cùng Cao Hứng. Cao Hứng tự giác ngồi vào bên cạnh Vương Ninh , mà Âu Dương Hiên cũng chủ động dẫn theo Ngô Thần ngồi vào bên cạnh Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn thật cao hứng Âu Dương Hiên có thể làm như thế! Cô vốn là muốn cùng ngồi với Ngô Thần , bởi vì hiện tại nhà mình không còn ở cùng khu với Ngô Thần nữa, cho nên không thể buổi sáng mỗi ngày dẫn Ngô Thần đến trường. Ý tứ của Âu Dương Hiên đối với Ngô Thần cô cũng hiểu được, nhưng mà những việc mình muốn được chăm sóc cho Ngô Thần bị Âu Dương Hiên tiếp nhận cho nên vẫn vô cùng không hài lòng. Giống như cô em gái bé bỏng mình chăm bẵm hang ngày đến nay lại bị nẫng mất ! Hiện tại Âu Dương Hiên có thể đem Ngô Thần ngồi ở bên cạnh cô, cô thật sự thật rât cao hứng.
“Tiểu Thần, chị rất nhớ em. Nếu không, em đêm nay đến nhà của chị ngủ nhé!” Lưu Mẫn ôm Ngô Thần nói.
“Ừm, để la nữa e gọi điện xin phép ba mẹ.” Ngô Thần ở trong lòng Lưu Mẫn cọ cọ, gật đầu đáp ứng.
“ừ ừ , tiểu Thần thật ngoan!” Nói xong còn khıêυ khí©h nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên.
Âu Dương Hiên cũng không để ý đến cái liếc mắt của Lưu Mẫn, im lặng ngồi vào bên cạnh Ngô Thần, thay Ngô Thần lấy sách vở, sau đó xoay mặt cùng Hoàng Tuấn nói chuyện .
Lưu Mẫn thấy không thú vị bĩu môi. Cô biết bản thân mình thật nhàm chán, nhưng mà nghĩ đến Âu Dương Hiên cướp mất tiểu Thần, thì đặc biệt khó chịu!
Ngô Thần nhìn thấy Lưu Mẫn như vậy làm sao mà không hiểu được, chỉ có thể cùng cô nói giỡn. Hai người không có khả năng ở bên nhau cả đời, tương lai mỗi người đều có một cuộc sống riêng, cô chỉ hy vọng hai cô cả đời thân thiết thê này là vui rồi!
Chủ nhiệm lớp Ngô Thần họ Trần, giáo viên tiếng Anh. Buổi học đầu tiên, là tuyển ban cán sự, có thể tự đề cử bản thân!Người có kinh nghiệm được ưu tiên.
Xã hội này rất nhiều người được ưu tiên vì bối cảnh đặc biệt. Không hề ngoài ý muốn, lớp trưởng được Âu Dương Hiên thuận lợi bắt lấy!
Trải qua một sự sang lọc, Lưu Mẫn được làm phó lớp trưởng, Vương Ninh bí thư chi bộ, Hoàng Tuấn là uỷ viên kỷ luật, Đường Vũ uỷ viên giải trí, Cao Hứng cán bộ môn thể dục, Ma Giai phụ trách tuyên truyền ~. Những vị trí cán sự cơ bản đều đã bị bọn họ bao gần hết !
Trong lớp các bạn học cũng không có ai bất mãn , dù sao thành tích cùng năng lực của bọn họ đều vô cùng tốt. Trong cuộc thi lên cấp, Âu Dương Hiên đoạt lấy thành tích thứ nhất tiến vào lớp một năm nhất, bọn họ có thể nói cái gì? !
Ngô Thần chỉ là một cây nấm lùn, lực thuyết phục không lớn. Nhưng cô biết, cô đã có bọn họ chống đỡ, nếu như bầu Ngô Thần làm gì thì cô chắc chắn trốn không thoát! Đã có bọn Âu Dương Hiên đứng mũi chịu sào sao cô phải mệt nhọc chính mình.
Sau khi vào trường học này, Ngô Thần so với trước đây càng thêm cố gắng, nếu đã tìm được mục tiêu của chính mình, cô sẽ kiên trì không ngừng một đường đi trước. Mà các bạn cùng học trong lớp, chin người trong nhóm nói riêng, những người ở đây đều là những người nổi bật trong độ tuổi này. Bọn họ sẽ trổ hết tài năng, nhnếu bản thân mình không cô gắng khăng đinh là không theo kịp! bản thân mình chỉ hơn bọn họ hai mươi năm khϊếp trước, để mà so sánh với nhau thì bọn họ mới chân chính là thiên tài đi.
Ngô Thần bởi vì được mẹ Ngô yêu cầu,từ đầu tháng 8, bắt đầu một khóa học khiêu vũ quốc tế! Bởi vì cuộc sống sau này, Ngô Thần không thể tránh khỏi sẽ đi tham gia rất nhiều vũ hội. Cho nên, Ngô Thần rất nghe lời đem khiêu vũ quốc tế vào trong kế hoạch của mình!
Bơi vì Ngô Thần là học sinh ngoại trú, cho nên chưa cần phải đi học tự học buổi tối. Ngô Thần lựa chọn ở thời gian buổi tối cùng ba đến công ty xem xét một tí các kế hoạch. Ba Ngô thật cao hứng Ngô Thần hiện tại có thể có cùng ông học tập về phương diện này, dù sao về sau mặc kệ công ty như thế nào, Ngô Thần đều phải tiếp quản. Hiện tại nếu cô có thể nhiều học tập một chút, sau này ông lại càng yên tâm được chút đó!
Hôm nay, Ngô Thần đang chuẩn bị đi vào thư phòng, nghe được trong thư phòng truyền ra giọng của chú Lưu. Từ sau khi chuyển nhà,chú Lưu cùng ba ba cũng rất ít có thời gian có thể gặp mặt ở trong nhà.
“Cháu chào chú Lưu.” Ngô Thần ngoan ngoãn chào hỏi chú Lưu.
“A, tiểu Thần đã trở lại à!” chú Lưu ba cũng chào hỏi Ngô Thần, sau đó lại tiếp tục cùng ba Ngô bàn bạc kế hoạch, nhưng lại nghe được ba Ngô bảo Ngô Thần ngòi xuống bên cạnh mình.
Chú Lưu vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua ba Ngô, bọn họ đang thảo luận chuyện công ty mà cho Ngô Thần ngồi đây là sao? ! Sau đó càng kinh ngạc là, lão Ngô thế nhưng lại đem kế hoạch đưa cho Ngô Thần xem, bảo Ngô Thần đưa ra ý kiến.
Ngô Thần đương nhiên thấy được biểu tình của chú Lưu, cũng hiểu được đây là ba Ngô tự mình bỏ qua lập trường.
Ngô Thần nhìn qua một chút bản kế hoạch kia. Đây là một kế hoạch bất động sản, là chỗ mà tỉnh H quyết đinh khai phá, bọn họ cho đấu thầu những vùng đất này, chuẩn bị khai phá những vùng ven ngoại thành H.
Ngô Thần nhìn một chút những khi vực kia và giá, sau đó trong lòng dự toán một chút. Gia bây giờ so với những năm sau thì rẻ hơn rất nhiều, có phải là nên gọi ý cho ba biết về sau thị ủy sẽ chuyển về vùng ngoại thành bây giờ hay không? Sau đó lại phủ định ý nghĩ của chính mình! Vậy thì chọn hai chỗ này đi!
Ngô Thần chọn hai khu vực. Hai người xem qua đều có chút giật mình!
Hai chỗ này một cái là lão Lưu nhìn trúng , một cái là ba Ngô Thần nhìn trúng . Bọn họ là vì nghe được một ít tiếng gió cho nên mới quyết định chọn hai khu vực này, như vậy Ngô Thần là vì cái gì? Lão Lưu vốn tưởng ba Ngô nói cho Ngô Thần biết, nhưng nhìn thây bộ dáng kinh ngạc của lão Ngô ông mới hiểu, hơn nữa bản kế hoạch này hôm nay ông mới mang tới , làm sao Ngô Thần có thể biết được?
Chẳng lẽ con bé đặc biệt mẫn cảm với chuyện này sao?
Ba Ngô trực tiếp hỏi Ngô Thần, “Vì sao con lại chọn hai chỗ này?”
Ngô Thần nhìn thoáng qua ba Ngô sau đó nhìn thoáng qua chú Lưu, suy nghĩ một hồi mở miệng nói”Bởi vì dựa theo tình huống hiện tại của tinh B và tỉnh S để xem xét, Xu thế phát triển nội thành về sau, nhất định cũng là theo hướng ngoại ô kéo dài. Mà hai chỗ này dựa theo bản đồ là nó cách nội thành bây giờ gần nhất, lúc chúng ta mới đến tỉnh A không bao lâu, ở chỗ này đã chuẩn bị xây một cái cầu vượt. Con nói đúng không?” Ngô Thần ở trên bản vẽ chỉ thẳng một chỗ.
Ba Ngô cùng chú Lưu nhìn thoáng qua nhau sau đó gật gật đầu.
“Con tin tưởng ba và chú Lưu khẳng định cũng đều có con đường tin tức của chính mình . Dựa theo phương diện của thành H lúc này để xem xét,có thể trong vòng hai năm trở lại đây sẽ có thay đổi. Mà hiện tại xem ra, trong nội thành bây giờ cũng đã không còn chỗ tốt, như vậy chúng ta chỉ có thể làm theo phương hướng này đúng không?” Ngô Thần nháy mắt mấy cái nhìn ba Ngô và chú Lưu.
Hai người đã không còn lời nào để nói , cô bé này vừa nói đã nói đến đúng phần trọng tâm. Mà sao con bé lại có thể suy đoán ra được những điều này chắc chắn sẽ xảy ra. Đứa bé này, thật sự là quá lợi hại !
Tình huống sau đó chính là, ba Ngô và chú Lưu dựa theo kết quả thảo luận của ba người, nhanh chóng đối với hai khu vực kia trả giá, sau đó thiết kế, cho vay chuẩn bị khai phá xây dựng.
Mà thời gian Ngô Thần bị áp bức cũng càng ngày càng nhiều!