- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản
- Chương 7: Đều là quái vật
Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản
Chương 7: Đều là quái vật
“Dừng tay!”
“Camille mau tránh ra!”
“Không…”
Chưa kịp thốt lên tiếng tiếp theo, Camille đã trợn tròn mắt, không thể tin nhìn mình bị đâm bởi thứ vừa xuyên qua gáy của Grace. Vừa rồi… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!
Thew đẩy Grace che ở phía trước ra, ánh mắt châm chọc nhìn thẳng về phía nữ nhân ngu ngốc. Camille vẫn còn đang không kịp phản ứng trước sự việc vừa rồi, nàng ngơ ngác nhìn Grace nằm trên mặt đất, hắn chết không kịp nhắm mắt. Nàng theo bản năng há miệng thở dốc, chỗ yết hầu đột nhiên truyền đến đau đớn.
Cảm nhận được ánh mắt hoảng sợ của đồng bạn xung quanh, Camille mặt trắng bệch, tay run rẩy cầm lấy dao găm đang cắm ở yết hầu, tầm nhìn dần mờ nhạt, trong mắt chỉ còn lại nụ cười châm chọc của người trước mặt.
“Thật là một tiểu quỷ âm hiểm…” Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả, nhưng Tiêu Bách vẫn mặc niệm cho hai người kia.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là sẽ lấy mạng người!
Ở chung nhiều ngày như vậy, Tiêu Bách đại khái đã biết được tính tình của Thew. Trong lúc đối phương đề phòng, tiểu tử thối luôn không cùng người ta dây dưa. Mà câu hỏi của con sói con ban nãy, rõ ràng là muốn địch lơ là, sau đó âm thầm đánh lén.
Đương nhiên, kết quả chính là một phát cho “rụng” một người ma pháp sư cấp 2- cao cấp cùng một gã võ tu cấp 4- cấp thấp.
Chậc chậc, xem ra về sau trước mặt tiểu quỷ này không thể quá sơ suất. Bằng không có khi chết lúc nào cũng không biết… Lòng Tiêu Bách âu sầu nghĩ.
“Tiểu tử thối, ta liều mạng với ngươi!” Trong năm người Bolt có dáng người lớn nhất, gầm lên giận dữ, rút kiếm vọt lên.
Còn lại hai người hơi hơi sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng. Đồng bạn chết thảm đã kí©h thí©ɧ tới bọn họ, không đợi nhiều lời, đều vô cùng tức giận, từ hai bên vây đánh đối phương.
Thew nhíu mày, cần câu trong tay chống xuống mặt băng, nhanh chóng nhảy lên tránh đi cú đánh đầu tiên. Trong lúc nhảy lên thuận đà tránh đòn của hai người khác.
Vốn tưởng rằng đối phương có khí phách, sẽ cùng bọn họ đánh nhau, nhưng ba ngươi bọn họ không nghĩ tới Thew sẽ giống như cá chạch, không cùng bọn họ đánh nhau mà cứ chạm đến là lại lẩn đi.
Điều đó làm cho bọn họ liên tục đánh trượt, mà cũng có thể do liên quan đến địa hình đánh nhau. Dù sao Thew cũng thường xuyên bắt cá ở đây nên đã quen với việc đi lại trên băng, mà mấy người kia chắc chắn là lần đầu tiên ở trên mặt băng đánh nhau.
“Đáng tiếc, vẫn còn kém một chút…”
Tiêu Bách lắc lắc đầu, ngồi bên ngoài nhìn có thể thấy hai bên cân sức, nhưng hắn biết Thew sắp chống đỡ không nổi. Người võ tu dù sao cũng là võ tu, dù cho mới là cấp 3, nhưng một khi đã chiến đấu, mặc dù là trong điều kiện khó khăn cũng có thể đưa đối phương vào chỗ chết, mà ở đây lại có đến tận ba người.
Bây giờ bọn họ tạm thời do lửa giận mà đầu óc choáng váng, một khi họ đã bình tĩnh phối hợp lại, Thew thế nào cũng gặp nạn. Dù sao xét về thực lực hoặc kinh nghiệm, mấy người kia so với Thew cao hơn nhiều lắm…
Tiêu Bách đang suy nghĩ có nên ra tay hay không, tốt xấu gì thì Thew cũng có thể coi như là một nửa đồ đệ của hắn, đồ đệ bị sư phụ đánh là chuyện đương nhiên, nhưng nếu như là bị người khác đánh thì hắn sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
“Tiểu quỷ, xem ngươi còn chạy đi đâu!” Bolt ngừng lại, thở hổn hển như trâu, hai mắt trừng lớn, người này mặc dù đã chặn được Thew nhưng rõ ràng cũng đã bắt đầu mệt mỏi.
Lúc đó, Thew chỉnh lại cần câu, bắt đầu không chịu nổi phải thở dốc, hai chân nửa quỳ trên mặt băng. Tuy rằng không bị ba người bao vây, nhưng trên thân cậu cũng đã xuất hiện nhiều vết thương cũng tỏ rõ việc tránh né không dễ dàng.
Xem ra bị ba võ tu đuổi theo thật không tốt chút nào… Không lẽ đây là chênh lệch giữa có tu luyện và không tu luyện đấu khí, Thew suy nghĩ nhìn ba người.
Bolt khua đại kiếm, gϊếŧ đồng bạn hắn làm cho hắn hận thiếu niên này thấu xương, lúc này nhìn Thew đã rơi vào đường cùng, hắn làm sao có thể nhẹ tay cơ chứ.
Có điều, vào lúc quan trọng này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Chỉ thấy Thew nhìn Bolt đang xông lên rồi mỉm cười nguy hiểm, cần câu trong tay cắm xuống mặt băng.
Răng rắc____
Tiếng băng nứt ra vang lên giống như tiếng sấm trong lòng ba người, mấy người ấy còn chưa kịp phản ứng, tầng băng mỏng dưới chân ba người vì không chịu nổi sức nặng của ba người mà sụt xuống.
Bọt nước tóe lên cao đến một trượng(1), Thew nhanh chóng đứng dậy rồi lùi ra sau mấy bước, lạnh lùng nhìn ba người kia giãy dụa trong nước. Ánh mắt sợ hãi cùng kinh hoàng làm cho khóe môi cậu cười càng thêm lạnh…- Một trượng: bằng khoảng 3,3 mét.
Dòng suối này chính là nơi lần trước bộ xương khô dẫn hắn đến đυ.c băng, bây giờ là nơi Thew thường xuyên đến bắt cá, chính vì vậy cậu biết rõ những nơi nào băng đã được đυ.c. Mà vừa rồi, lúc tránh đòn, Thew liền cố ý gõ vỡ những cái hố trước kia. Đó cũng chính là lí do vì sao đôi lúc cậu có thể né tránh dễ dàng những cú đánh của đối phương, nhưng vì hố băng, không thể không chịu một hai đao.
Thế cho nên cuối cùng, cậu cố ý giả vờ rằng mình đã kiệt sức bởi những vết thương trên người để dụ địch vào bẫy.
Toàn bộ sự việc làm cho lòng người hoảng sợ, những người kia căn bản không nghĩ đến một đứa trẻ có thể có suy nghĩ trù tính sâu xa như vậy.
Vì mục đích mà không từ một thủ đoạn, không sợ làm chính mình bị thương để làm cho kẻ địch phải trả giá gấp trăm ngàn lần…
Đột nhiên Tiêu Bách im lặng suy nghĩ. Lần ngoài ý muốn này, hắn đã phát hiện ra trình độ đáng sợ của Thew, loại đáng sợ này không phải là loại để lộ ra bên ngoài, mà là loại ngấm ngầm!
Bây giờ hắn vô cùng hoài nghi quyết định lúc trước phá vỡ phong ấn trên cơ thể Thew là đúng hay sai… Dù sao một con hổ được thả ra ngoài so với bị nhốt trong l*иg sắt cũng nguy hiểm hơn nhiều lắm.
Nhưng việc đã đến nước này, bây giờ mới suy nghĩ thì đã không còn kịp nữa rồi.
“Chết đi!” Đột nhiên một tiếng hô to kéo Tiêu Bách ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bolt vốn đang giãy dụa trong nước còn có sức mà ném đại kiếm trong tay về phía Thew.
Thew theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng những vết thương trên người thực sự quá nặng làm cho động tác mất đi nhanh nhẹn, mũi kiếm sắc bén xé gió sượt qua bắp đùi cậu, trong nháy mắt đó bắn lên những giọt máu tươi.
Nếu không phải trong tay vẫn đang còn cầm cần câu chống xuống mặt băng, chỉ sợ Thew đã sớm ngã lăn.
Hai người còn lại trong nước thấy vậy, cố gắng bơi về phía gần đó, Tiêu Bách bỗng nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, có lẽ tiểu quỷ kia quên mất là mấy người này có thể biết bơi…
“Xem ra kế hoạch này vẫn còn sơ hở, vẫn còn kém một chút!” Tiêu Bách có chút vui sướиɠ khi người gặp họa. Xem ra con sói con này cũng không phải vạn năng, nói như thế nào thì mấy người kia cũng là lính đánh thuê, không có bản lĩnh làm sao có thể làm nghề này đây.
Cuối cùng cũng đã nhận ra tình trạng bây giờ, Thew cắn răng đứng dậy, không chút do dự giơ lên cần câu, khua một cái liền đánh vào trên người một lính đánh thuê sắp tiếp cận bờ, ra tay tàn nhẫn làm cho người kia sợ tới mức phải bơi quay trở lại.
“Chết tiệt, ta nhất định phải xé nát ngươi!” Bolt tính cách vô cùng nóng nảy, hắn lúc này có một xúc động muốn bầm thây Thew ra vạn mảnh.
Thew lạnh lùng nhìn hắn một cái, lảo đảo xoay người, nhặt lên đại kiếm Bolt vừa ném qua. Nếu đối phương đã muốn hung dữ, như vậy…
Cầm lấy kiếm ném về phía Bolt, không biết có phải do thân kiếm quá nặng hay không mà tốc độ lúc kiếm bay ra cho dù là người bình thường đều có thể tránh được.
Bolt cười ha ha một tiếng, không tránh đi, cổ tay thoải mái xoay chuyển liền bắt được chuôi kiếm. Không đợi hắn kịp chế giễu Thew, một cái cần câu hung hăng xé gió lao đến xuyên qua cổ họng của hắn.
Máu tươi ở trong làn nước lan tỏa, trên mặt Bolt vẫn còn đang duy trì sự châm biếm, cơ thể đã từ từ chìm xuống nước.
Còn lại hai người lính đánh thuê kia cũng không biết có phải hay không bị dọa sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch nhìn thiếu niên, không dám cử động.
Một cú vừa rồi đã hao phí rất nhiều sức lực của Thew, cậu ngã ngồi xuống mặt tuyết liều mạng thở dốc. Không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hai người người vẫn còn đang ở trong nước, trong tay cậu lúc này đã không còn vũ khí, nếu muốn chống lại hai người kia là việc không có khả năng.
Nếu đối phương lúc này gây khó dễ, chỉ sợ cậu đúng là phải chịu khổ, xem ra kế hoạch vẫn là chưa hoàn chỉnh.
Tại lúc hai bên đang giằng co, một người lính đánh thuê tinh mắt phát hiện ra một bóng đen quen thuộc. Cái kia là áo ma pháp… Tâm trạng nhất thời vui sướиɠ, kêu to: “Tư pháp viên, ngài đã khỏe rồi, thật tốt quá, mau tới cứu…” Còn lại từ “tôi” bị nén lại nuốt vào trong bụng.
Bởi vì Tiêu Bách ‘ngoái đầu lại cười’, làm người kia tức khắc sợ hãi đến trợn tròn mắt, đầu óc tạm ngưng làm việc.
“Xin lỗi, nhưng ngươi nhận sai người.” Tiêu Bách xuất ra một ‘nụ cười’ tự thấy là hiền lành, hắn không biết ‘nụ cười’ của hắn trước mặt người khác là kinh hoàng cỡ nào.
“Ngươi, ngươi ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao… Ngươi lại mặc áo ma pháp?” Nam nhân đáng thương liên tục nói lắp.
Không nói tới lúc ban đầu gặp được tiểu quái vật là Thew, bây giờ lại xuất hiện một bộ xương khô quái dị mặc áo ma pháp… Trời ạ, từ lúc nào, cái nơi hoang vu này đã tụ tập toàn quái vật vậy!
“Úc” Tiêu Bách sờ sờ cằm, dáng vẻ như đang suy nghĩ: “Ngươi nói Tư pháp viên chính là vong linh pháp sư cấp 3 kia đúng không? Lần trước ra tay hơi nặng, đúng rồi, hắn hiện tại không sao chứ…”
“Không, không sao…”Đối phương nuốt mạnh một ngụm nước bọt, chính xác là không có việc gì, chẳng qua là nhan sắc bị tàn phá cùng với hỏng não mà thôi.
“Giả mù sa mưa.”(2) Thew khinh thường hừ nhẹ một tiếng.- Giả mù sa mưa: giả bộ, giả dối, vờ vĩnh.
Tiêu Bách quay đầu lại trừng nó một cái: “Người lớn nói chuyện, tiểu tử không được xen mồm!”
“Lão yêu quái.”
“Tiểu tử thối, mi ngứa đòn có phải không.”
“Ngươi cũng đã sớm đến đây phải không.”
Bằng không thì làm sao lại xuất hiện đúng lúc hắn đã xử lí gần hết, Thew đoán người này ban nãy chắc chắn là nấp ở một chỗ nào đầy thầm xem kịch vui…
“Ừ hừ, nếu thế thì làm sao!”
“Sở thích của biếи ŧɦái quả nhiên không thể giải thích nổi…”
“Mi nói cái gì!”
“…Tôi bị thương!”
“Chậc chậc, không phải còn chưa có chết sao.”
“…”
“Ôi chao ôi chao, không cần nhìn ta với ánh mắt như thế, ta không phải là tới cứu mi đâu.”
“…”
Người nào đó ở một bên hoàn toàn bị xem nhẹ, ngơ ngác nhìn hai quái vật một lớn một nhỏ cãi nhau như đúng rồi, sau đó trơ mắt nhìn bộ xương khô cõng Thew lên. A, không đúng, sao bộ xương khô còn quay lại nhìn hắn.
“Chờ, từ từ… Ngươi tới đây làm gì, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây…A!” ( Đọc thấy như chú bé bị hấp diêm không bằng J)))
Tiêu Bách phất tay áo, từ trong tay áo bắn ra một hỏa cầu màu xanh làm cho nam nhân đang kêu gào kia im lặng.
“Xuống tay thật độc ác.” Thew lạnh nhạt thốt ra một câu.
“Như nhau thôi!”
“…”
“Nói, ngươi mập lên có phải không, tại sao lại nặng như vậy!”
“ ‘Xương cốt’ của ngươi chạm vào vết thương của ta!”
Tiêu Bách im lặng một chút, đột nhiên quay ra sau, nói: “Ngươi không nói lời nào không ái bảo ngươi câm đâu!”
“Như nhau thôi!” Thew hơi bĩu môi.
—
Hết chương 7
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản
- Chương 7: Đều là quái vật