Phía sau thác nước là một hang động mặc dù rất lớn, thế nhưng sau một thời gian di chuyển, không gian bên trong càng ngày càng trở nên chật hẹp. Không một tia sáng nào có thể chiếu đến, xung quanh ngoại trừ bóng tối thì không còn gì khác.
Cũng may thần thủ hộ trước đó đã chuẩn bị một loại ma pháp giống như đèn, chỉ cần rót ma lực vào thì loại giống như đèn nhỏ này sẽ phát ra ánh sáng. Tuy rằng phạm vi chiếu sáng không lớn nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn thấy rõ đường dưới chân.
Toàn bộ đường bên trong động đều có xu thế hướng lên phía trên, thần thủ hộ ở phía trước mở đường, Tiêu Bách cõng Thew trên lưng theo sát phía sau. Không khí nơi này rất ẩm ướt, những tảng đá trên vách tường phủ đầy rêu, sờ lên thấy trơn trượt. Diferra cũng không tỏ ra quan tâm và chán ghét đối với điều này lắm, cậu chỉ cúi đầu giẫm lên con đường gồ ghề, theo thật sát người trước mặt.
Những giọt nước từ đỉnh động “tí tách” rơi xuống, Tiêu Bách cũng không biết bọn họ đã đi bao lâu, trên đường đi thì nghỉ ngơi vài lần, ăn một ít quả dại lót dạ sau đó lại tiếp tục lên đường.
Cái động này vô cùng sâu, sâu đến mức không nhìn thấy điểm cuối, mà đường dưới chân càng đi càng dốc hơn, nhiều lần Diferra thiếu chút nữa thì ngã không bò dậy được. Để chăm sóc cho người bình thường duy nhất này, tốc độ đi của thần thủ hộ phải chậm lại.
Cứ vừa đi vừa dừng như vậy nên thời gian tiêu phí cũng đã mất nửa ngày, Thew thỉnh thoảng tỉnh lại nhưng rất nhanh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cậu không giống tên Tiêu Bách biếи ŧɦái kia, uống nhiều nước sinh mệnh như vậy vẫn có thể hoạt động bình thường.
Người bình thường uống một chút đã đủ, nào có ai như Tiêu Bách, đổ hết một lọ cho người ta uống. Nếu không phải Thew có cơ thể khác biệt thì đã bị Tiêu Bách làm cho chết bất đắc kì tử rồi…
Bên trong động không khí vốn ẩm ướt dần dần bắt đầu trở nên khô ráo, Tiêu Bách thậm chí còn mơ hồ cảm giác được một luồng khí nóng bức từ trên truyền xuống, loại biến hóa rất nhỏ này làm cho tinh thần hắn vô cùng phấn chấn.
Tuy rằng dọc theo đường đi Tiêu Bách không bị chật vật như Diferra, nhưng mệt mỏi là vẫn có. Dù sao có thịt cùng với không có thịt vẫn là khác nhau, thêm nữa trên người hắn còn cõng theo một tên sói con ngủ như chết. Nếu mà không ra được khỏi cái nơi quỷ quái này, chỉ sợ Tiêu Bách không bao lâu nữa cũng kiệt sức mà ngã xuống.
Từ trên đỉnh đầu chiếu xuống một tia sáng, thần thủ hộ dập tắt ngọn đèn trong tay, tăng nhanh tốc độ. Tiêu Bách dừng một chút, sau đó cũng vô cùng hăng hái mà theo ra ngoài.
Trong phút chốc, những tia sáng bên ngoài chiếu vào mặt làm cho Tiêu Bách phải nhắm mắt lại, Dù cho vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi hang động, nhưng những cơn nóng hầm hập từng đợt phả vào mặt hắn, làm cho hắn hít thở không thông.
“Chúng ta đã ra ngoài.” Thanh âm không có chút nào dao động, thần thủ hộ nhìn bốn phía, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Bách.
Cuồng phong gào thét cuốn cát bay đầy trời, trước mắt sa mạc màu đỏ mênh mông bát ngát, dưới ánh nắng dữ dội trông giống như một biển lửa vậy, thật là vô cùng tráng lệ.
Tiêu Bách mãi mới thích ứng được ánh sáng, sau khi mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt dần trở nên lo lắng.
Một tiếng ” phịch “, Diferra thật vất vả mới bò được ra liền ngã ngồi trên đất. Ánh mắt của cậu kinh ngạc nhìn cát vàng trải dài trước mắt, sắc mặt trắng bệch khác thường.
” Sa mạc máu ! ” Diferra như người mất hồn lẩm bẩm, cậu thật không dám tưởng tượng ” Địa ngục nhân gian ” trong truyền thuyết, sẽ có một ngày xuất hiện trước mặt mình.
” Sa mạc máu ? ” Có lẽ đây là lần đầu nghe được cái tên mới lạ như vậy, thần thủ hộ vô cùng tò mò nhìn về phía Diferra trên mặt đất đầu đã đầy mồ hôi.
” Ngươi không biết sa mạc máu ? ” Tiêu Bách nghiến răng nghiến lợi trừng cái người không biết có phải là thần thủ hộ thật hay không kia. Mới vừa ra khỏi cái rừng rậm quỷ quái đến chim cũng không thèm ị, thì bây giờ lại nhảy tới ” Hố lửa ” nổi danh nhất lịch sử, đây không phải chuyện đùa chứ !
Thần thủ hộ thấy phản ứng mạnh mẽ của Tiêu Bách, liền hoang mang lắc đầu, hắn quanh năm suốt tháng đều ở trong rừng cây, truyện bên ngoài đều biết đến qua sự dạy bảo của Sith Tina, từ sau khi cô ấy biến mất, sự hiểu biết của hắn đối với thế giới bên ngoài ngừng theo. Hơn nữa, sa mạc máu, rừng rậm tử vong cùng với rừng rậm băng giá mãi về sau này mới xuất hiện, hắn không biết cũng là điều đương nhiên.
” Đây là nơi nổi danh là tử địa, sa mạc nằm ở phía Tây Bắc, chỗ này nhiệt độ gần như vượt qua sức chịu đựng của con người, chỉ cần ở trên cồn cát này một ngày một đêm, bảo đảm cơ thể có thể được nướng chín !”
Tiêu Bách nhếch khóe môi, thanh âm trầm xuống : ” Mấu chốt nhất cũng là vấn đề này, ở đây mỗi buổi tối đều sẽ có bão cát, sau mỗi một lần như vậy…. địa hình nơi này sẽ trở nên hoàn toàn khác trước. Hơn nữa trong sa mạc này không có gì để đánh dầu, đến giữa trưa nhiệt độ cao còn có thể gặp phải ảo ảnh, đó là lí do rất dễ dẫn đến lạc đường ở trong sa mạc máu mênh mông này !”
Thần thủ hộ kinh ngạc nhìn Tiêu Bách, giống như vẫn còn chưa tiêu hóa xong đống tin tức mà Tiêu Bách đã ném ra.
Tiêu Bách híp mắt, đối với sự ngu ngốc của người kia liền không chịu được : ” Nói tóm lại, chúng ta nếu muốn đi ra khỏi nơi quỷ quái này, so với lên trời còn khó hơn ! “
Tiêu Bách mà mù đường thì những người khác cũng chẳng khá hơn là bao, càng miễn bàn đến thần thủ hộ, hắn đến sa mạc máu còn không biết. Ngẩng đầu nhìn biển cát nóng rực vô biên vô tận, trong lòng Tiêu Bách khóc không ra nước mắt, nếu như không có điều bất ngờ xuất hiện, thì không biết đến ngày tháng năm nào bọn họ mới có thể đủ khả năng ra khỏi nơi quỷ quái này đây ?!!!!!
” Chúng ta, chúng ta hay là cứ quay về rồi lại nghĩ biện pháp khác… ” Diferra khó khăn phun ra một câu, cậu hiện tại đã bị cái nóng làm cho không chịu nổi, cả người nhìn qua giống như mới được vớt từ dưới nước ra. Ngẫm lại thì thế nào cũng sẽ không ra khỏi sa mạc máu này, vậy thà cứ quay trở lại bên trong rừng rậm, ít nhất thì hoàn cảnh nơi ấy cũng tốt hơn một ngàn lần so với ở đây,
Được Diferra nhắc tỉnh, Tiêu Bách theo bản năng nhìn về phía thần thủ hộ : “Ngoại trừ cái cửa này ra, không còn đường khác nữa sao ? ”
Thần thủ hộ bất đắc dĩ lắc đầu : ” chỗ ở của ta địa hình rất đặc biệt, ra khỏi rừng rậm phía dưới là vực sâu vạn trượng, đó là lí do vì sao có cổng không gian ma pháp nối liền với bên ngoài. Từ trước tới giờ không còn cái nào khác để đi ra ngoài. ” Nói xong, hắn nghĩ tới điều gì đó, sau đó bổ sung thêm một câu : ” Năm đó Sith Tina cũng từ nơi này đi ra.”
Tiêu Bách nhăn mày, mồm hắn mở ra như muốn nói gì đó, Phì Điền đang nằm trên vai Tiêu Bách bỗng nhảy lên, rít lên mấy tiếng. Thần thủ hộ phát hiện, nghiêng đầu qua đã thấy trên mặt đất một đường sóng cát xuất hiện, từ đó chui ra một con vật như mãng xà vô cùng to lớn, trên thân mang vảy giáp màu đỏ.
Thấy con này là một con trùng cát lửa cấp 3, Tiêu Bách trong lòng thầm chửi rủa, ngay cả con sâu so với các nơi khác cũng lớn hơn mấy chục lần.
” Còn đứng ngớ ra đấy làm gì, mau lên làm thịt nó đi ! ” Thấy thần thủ hộ đang đứng ngây ra tại chỗ, giống như đang nghiên cứu một ngoại tộc mới lạ đối với hắn. Tiêu Bách giận mà không có chỗ phát tiết, bọn họ ở chỗ này có sức chiến đấu cũng chỉ có một mình thần thủ hộ, tên này nếu còn không ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ thành thứ nhét kẽ răng cho con vật kia.
Thần thủ hộ bị tiếng hét của Tiêu Bách kéo trở về, nhìn trùng cát đang há miệng to như một chậu máu tấn công về phía bọn họ, hắn ngay lập tức ý thức được sai lầm của mình, hai tay nhanh chóng tạo một kết ấn. Nháy mắt các dây leo xuất hiện đánh tới tấp vào trùng cát. Nó còn chưa kịp tiến lại gần đã bị dây leo sắc bén xuyên qua tim.
” Cảm phiền ngươi lần sau ra đòn nhanh một chút. ” Tuy rằng lần này không có ai bị thương, nhưng Tiêu Bách vẫn bị sự nguy hiểm trong đó làm cho toát mồ hôi lạnh cả người. Dù sao hiện tại hắn cũng đã biến thành một con người đến trói gà cũng không chặt, nếu như không dựa vào sự bảo vệ của thần thủ hộ thì một trăm hắn xông lên cũng sẽ chỉ làm mồi cho con trùng kia.
Nhưng nếu như thực sự đến thời khắc thực sự nguy cấp, Tiêu Bách cũng chỉ có thể quay trở lại hình dạng bộ xương khô. Hiện tại mà biến trở về hình dạng bộ xương khô thì thật không có lời, bởi vì nước sinh mệnh hắn uống vào kia bây giờ còn chưa tiêu hóa hết, trời biết được nếu như bây giờ biến về hình dạng bộ xương khô nước sinh mệnh trân quý kia… có bị mất hết hay không.
Hơn nữa biến thân cũng tiêu hao năng lượng tinh thần, cho nên không đến mức nguy hiểm đến mạng sống, Tiêu Bách sẽ không biến thân. Dù sao thần thủ hộ biếи ŧɦái này cũng không phải đồ vô dụng…
” Đi thôi. ” Đều đã đến mức này nên bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên.
Bây giờ mặt trời vẫn còn chưa thiêu đốt mãnh liệt, thừa dịp lúc này đi ra ngoài có thể tìm được một chỗ tránh gió qua đêm. Về phần cái động kia thì đã không còn khả năng quay trở lại, chỗ đó quá mức nhỏ hẹp và dốc, căn bản là không thể nào nghỉ ngơi tốt được. Nếu như thần thủ hộ đã nói Sith Tina kia cũng là từ nơi này đi ra ngoài, như vậy lẽ nào bọn họ nhiều người như vậy lại không ra được.
Thấy Tiêu Bách vừa nói đã đi, Diferra sắc mặt trắng nhợt: ” Chờ, chờ một chút… Chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một chút đi. ” Diferra cắn chặt răng, cậu hiện tại đã hết sức lực, lại còn bị phơi dưới cái nắng thiêu đốt, chưa ngất đi đã coi như là cảm ơn trời đất. Cái gì mà tiếp tục chạy đi, đối với cậu đó là chuyện không thể.
Tiêu Bách quay đầu, liếc mắt nhìn Diferra, sau đó bất đắc dĩ chuyển đường nhìn sang thần thủ hộ : ” Ngươi dẫn cậu ta đi một chút. ” Dứt lời, ánh mắt của hắn rời đến trên một cồn cát, nếu như không phải mắt hắn bị chột thì vật đang nhô lên dưới tầng cát đằng kia, e rằng cũng là trùng cát…
Thần thủ hộ dùng một cái dây quấn vào hông của Diferra, nửa tha nửa xách mang lên đường. Tiêu Bách cũng không biết nên đi hướng nào, nhưng mà nơi quỷ quái này, nhìn bên nào cũng là cát, căn bản là không khác nhau. Đó là lí do vì sao mà Tiêu Bách dứt khoát chọn một phương hướng, đoàn người cứ như vậy lao vào ánh mặt trời mãnh liệt mà đi.
Lần này thần thủ hộ bị Tiêu Bách phân phó xua đuổi ” phiền phức ” – trùng cát, bằng không đoạn đường này chắc chắn sẽ vô cùng gian nan.
Cát trong sa mạc máu bị phơi dưới cái nắng thiêu đốt nên nóng rực như lửa, chân bước lên chúng giống hệt như đang đi trên hố lửa, Tiêu Bách mệt mỏi thở hồng hộc, không khí xung quanh bị tầng tầng sóng nhiệt bóp méo.
Thew trên lưng một lần tỉnh lại cũng không có, ngủ đến là thoải mái thích ý. Hại Tiêu Bách phải làm người hầu, hắn trong lòng không ít lần chửi đồ sói con.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến lúc mặt trời thu lại một chút ánh nắng chói chang, Tiêu Bách cuối cùng mới cảm giác dễ chịu một chút. Nhưng mà loại cảm giác này rất nhanh theo mặt trời từ đường chân trời hạ xuống biến mất…
Giờ khắc này đất trời có chút như hoàn toàn nối thành một mảnh, trên đỉnh đầu trời cao đen như nhung được điểm xuyết các vì tinh tú, vẻ đẹp này vô cùng không hợp với sa mạc nơi đây, càng lúc cuồng phong càng bắt đầu cuốn mọi thứ lao đến.
Tiêu Bách nhìn bốn phía là biển cát mênh mông, cùng với cảm nhận được không khí lạnh bắt đầu kéo đến, hắn thầm mắng một tiếng. Gọi lại thần thủ hộ phía trước vẫn định tiếp tục đi : ” Ngươi nghĩ biện pháp tạo ra không gian tránh gió đi, nếu không chúng ta đêm nay sợ rằng không bị bão cát cuốn lên trời, thì cũng sẽ bị đông thành băng. “
Thần thủ hộ nheo mắt lại nhìn phía trước cát bụi bị cuốn càng ngày càng nhiều, gật đầu, bỏ xuống Diferra sớm đã hôn mê vì tiêu hao thể lực, giơ hai tay tạo ấn hướng lên trời, một kết giới trong suốt lập tức xuất hiện bao lấy tất cả mọi người vào một chỗ.
Thấy được cuồng phong bị chặn ở bên ngoài kết giới, Tiêu Bách thở phào một hơi. Nhưng mà trong lòng cũng thầm kinh hãi trình độ biếи ŧɦái của người thủ hộ, bởi vì từ qua tới nay, bận rộn nhất là người này, không chỉ có đối phó với những ma thú công kích bọn họ mà còn bảo vệ an nguy của tất cả mọi người.
Một đường đi như vậy, Tiêu Bách hầu như chưa nhìn thấy hắn thực sự nghỉ ngơi. Với mật độ sử dụng ma pháp và tinh thần lực như vậy, đừng nói là Tiêu Bách, chỉ sợ là đại hiền giả cấp 9 cũng không chịu nổi. Nhìn thần thủ hộ bộ dạng không có gì khác với mọi ngày, Tiêu Bách cũng không khỏi bùi ngùi, chính hắn khi so sánh với tên biếи ŧɦái này cũng chỉ là một nhi đồng, căn bản là không cùng một đẳng cấp !
Thả Thew trên lưng xuống đất, Tiêu Bách sờ sờ trán cậu, phát hiện nhiệt độ cơ thể đối phương đã có xu hướng bình thường. Nhưng mà cũng không tỉnh táo, Tiêu Bách có chút nghi hoặc, tay hắn véo má của Thew.
Trán Thew nhăn lại, Tiêu Bách lập tức buông tay, nhìn vùng đang nhăn lại của người kia chậm rãi thả lỏng, Tiêu Bách lại vươn tay véo má của cậu. Tuy rằng Tiêu Bách không muốn thừa nhận hắn đây là trả thù trá hình, nhưng hắn mệt mỏi cõng tên sói con này cả buổi trời, kết quả là nhìn thấy đối phương đang ngủ rất thoải mái, trong lòng hắn rất khó chịu…
Lúc hắn thôi không véo, gò má của Thew bị véo đỏ một vết rõ rệt. Tiêu Bách còn muốn tiếp tục, kết quả là người trên đất thình lình mở mắt.
Tiêu Bách sửng sốt, rất nhanh thu lại tay, cười một cái cực kì thản nhiên khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi : ” Ai nha, rốt cuộc đã tỉnh lại ! “
Thew mím môi không nói gì, nhưng đôi mắt lại như phun lửa mà trừng Tiêu Bách, giống như hận không thể từ trên khuôn mặt đấy tạo ra hai cái lỗ.
Thần thủ hộ ngạc nhiên nhìn hai người mặt đối mặt, sau đó nhìn Diferra đang hôn mê trên mặt đất, sau đó cũng vươn một tay, véo gò má của Diferra…
” A_____ “
Một tiếng hét thảm ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Bách, hắn kinh ngạc ngẩng lên nhìn đã thấy thần thủ hộ hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm tay của mình, trên đất Diferra che gương mặt đau đến kêu rên không ngớt.
Lúc này Thew đã tỉnh táo, cậu chậm rãi chống tay ngồi dậy, liếc nhìn qua thần thủ hộ. ánh mắt sắc như đạo liếc về phía Tiêu Bách: ” Nàng là ai ? ” Giọng nói lạnh lẽo không giống như nghi vấn mà là chất vấn.
Tiêu Bách sửng sốt, nói thật ra, hắn kỳ thực cũng không biết nên nói thế nào để hình dung thân phận của thần thủ hộ. Bởi vì chuyện này nguyên nhân có chút phức tạp, một chốc khó mà nói rõ.
Thấy Tiêu Bách nửa ngày không nói chuyện, sắc mặt Thew càng ngày càng âm trầm. Tên khốn này luôn luôn thừa dịp cậu không chú ý, lừa gạt tới một mớ người, lần trước là hai chị em Dinetsa với Diferra, lần này lại chộp đến một nữ nhân xinh đẹp không biết dùng làm gì !?
Nếu như Tiêu Bách biết trong lòng Thew đang nghĩ gì hẳn sẽ dở khóc dở cười, thần thủ hộ đâu phải do hắn bắt tới, củ khoai nóng bỏng tay này hắn muốn ném đi còn không kịp nữa là. Rõ ràng là tự bản thân tên kia đòi theo…
Nhưng mà sao tên sói con lại dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, làm cho Tiêu Bách thấy như thể đang phản bội cậu ta, sau lưng bắt ngườii. Bị ý nghĩ của chính bản thân làm rùng mình, Tiêu Bách lấy lại bình tĩnh, ho khan vài tiếng : ” Điều đó là… Lão Đằng, ừ đúng, Lão Đằng. Đội ngũ chúng ta mới gia nhập thêm thành viên, về lai lịch của hắn, cái này để ta từ từ kể cho mi… “
—
Hết chương 38