Dinetsa hoàn toàn kinh ngạc, nàng thấy Thew không chút do dự xoay lưng, sau đó quay đầu lại nhìn hệt như Tu La của địa ngục. Dinetsa cắn chặt răng, đè nén chua xót nơi đáy mắt, nhấc kiếm vội vàng đi theo.
Tuy rằng biết rõ bộ xương khô cùng người thiếu niên phía trước không phải là loại người lương thiện, nhưng tình huống lúc này không cho phép Dinetsa phản kháng, hơn thế nữa em trai Diferra của nàng vẫn còn trong tay của bộ xương khô kia. Đáy lòng có chút buồn bã, Dinetsa bỗng thấy tương lai phía trước của mình vô cùng mờ mịt, đáng lo.
Thew ở phía trước, trên đường đi không quay đầu lại liếc mắt nhìn Dinetsa một cái nào, còn Tiêu Bách đang túm Diferra đang run rẩy cũng đi rất nhanh về phía trước.
Trong chốc lát, trong rừng âm u tĩnh mịch tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt do chân của bọn họ đi trên mặt đất tạo ra. Diferra không dám phản kháng, dù cho cổ tay đang bị nắm chặt đến đau nhức cậu cũng không dám lên tiếng quẫy nhiễu bộ xương khô đáng sợ này…
Trên bầu trời, ánh trăng lặng lẽ ẩn núp ở đằng sau mây đen, cánh rừng phía trước dần dần trở nên thưa thớt; một nơi ánh trăng không thể chiếu đến, một sơn cốc âm u giống như một loại ma thú đáng sợ đang ngủ đông xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sơn cốc có địa thế thấp trũng này được Tiêu Bách lúc trước phát hiện ra, khi đó hắn cũng đã lưu ý nơi cực thích hợp để ẩn nấp này, vốn tính là lần sau sẽ tạm thời lấy nơi này làm hang ổ của mình, nhưng nào ngờ bởi vì việc ngoài ý muốn hôm nay mà đã tới sớm hơn dự định.
Dưới thung lũng tối tới mức giơ tay trước mặt không thấy được năm ngón, cho dù là ban ngày cũng âm u như thế, cho nên có rất ít ma thú tới chỗ này ở. Đương nhiên là trừ bỏ những loài bò sát cùng ma thú thích âm u!
Từ bàn tay trái của Tiêu Bách xuất hiện một ngọn lửa ma trơi, gỡ xuống mạng nhện ở trước sơn cốc, sau đó kéo theo Diferra đang không dám tiến lên phía trước mạnh mẽ đi vào. Diferra bị không khí âm trầm xung quanh làm cho sợ tới mức răng đánh lập cập, giờ bị Tiêu Bách kéo theo như vậy cũng chỉ có thể cố gắng kiên cường.
Thew ở phía sau lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tầm mắt chợt nhìn đến mỏm đá mà mạng nhện ban nãy rơi trúng. Dinetsa chạy đuổi kịp Thew, so với bóng tối quỷ dị xung quanh, đứng ở gần thiếu niên này có thể an tâm hơn một chút.
Phạm vi chiếu sáng của lửa ma trơi không lớn lắm, chỉ có thể thấy rõ tối đa trong khoảng ba thước hoặc hơn một chút. Tiêu Bách không đi sâu vào trong hang động, ngược lại hắn chỉ đi hơn mười bước rồi dừng.
Sâu trong hang động thỉnh thoảng có thể nghe thấy được tiếng hít thở nhẹ nhàng quanh quẩn, ngọn lửa trong hốc mắt của Tiêu Bách chợt lay động, rồi quay đầu nhìn về phía Thew: “Có nghe thấy tiếng gì không?”
Thew không nhìn hắn, ngược lại nhếch lông mày xinh đẹp của mình lên, ôn hòa nói: “Tình huống bên trong thế nào không phải ông đã biết rõ rồi sao.” Cậu không tin Tiêu Bách chưa từng thám thính xem bên trong như thế nào mà đã dám tự nhiên đi vào. Có đôi khi, bộ xương khô này còn cẩn thận hơn so với Thew.
Tiêu Bách trừng cậu, tên nhóc này đúng là… không hiểu phong tình!
Vốn còn muốn thử độ cảnh giác của người này một chút, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa. Tiêu Bách hất cằm ý chỉ vào trong động: “Vào xử lí đi, yên tâm, kia chỉ là nhện tinh gần đây đã bị thương, gần rơi vào trạng thái hôn mê. Ta nghĩ với thực lực của mi có thể giải quyết nó dễ dàng.”
Thew nghe xong, lúc này mới liếc mắt nhìn Tiêu Bách một cái, cũng không hỏi gì, dời mắt nhìn Phì Điền một cái rồi trực tiếp đi vào sâu bên trong. Bóng tối trong hang rất nhanh dần che phủ bóng lưng cao ngất của Thew, Dinetsa nhịn không được nhíu mày, nhìn bóng tối bên trong tâm tình hơi rối loạn.
Chậc, đúng là có cốt khí!
Tiêu Bách không nhịn được nhếch miệng, sau đó đặt mông ngồi lên trên mặt đất. Trong lòng còn hơi buồn bực, tên nhóc kia hôm nay thế mà không hỏi xem bên trong rốt cuộc là ma thú cấp mấy, cứ như vậy ngoan ngoãn nghe lời đi vào. Nếu là trước kia, tên đó hẳn sẽ không có biểu hiện như vậy.
Hơn nữa, người sáng suốt đều nghe được câu vừa rồi của Tiêu Bách có chứa hàm ý. Bên trong kia tuy rằng là nhện tinh đã bị thương, nhưng dù sao cũng là một con nhện quả phụ ác độc cấp 5- thượng đẳng. Với thực lực võ đấu sư cấp 5 cùng với trình độ ma pháp sư cấp 3, muốn gϊếŧ chết nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tiêu Bách đem hỏa cầu âm u đặt trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm vào Phì Điền cũng y hệt quả cầu dưới chân, trong lòng suy tư có nên hay không cùng vào xem, vừa nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của tên nhóc kia giống như ai nợ tiền hắn thì trong lòng không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng: Dù sao cho tên tiểu tử kia nếm thử chút đau khổ cũng tốt.
Lúc này, Dinetsa vẫn luôn im lặng rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Dù cho nàng ta có giả vờ bình tĩnh thế nào, đến khi đối diện với khuôn mặt không giống người thường, khuôn mặt xương khô của Tiêu Bách, Dinetsa vẫn để lộ sự khẩn trương của mình khi nắm chặt lòng bàn tay.
Nghe được tiếng nói, Tiêu Bách lúc này mới chú ý đến hai người một nam một nữ ở trước mặt bị hắn lừa gạt tới đây. Hắn xem xét Dinetsa, bỗng nhiên cảm thấy lá gan của đứa con gái này so với đứa con trai kia lớn hơn nhiều.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Bách mỉm cười trong lòng, tính cách hai người này phải bù trừ một chút mới hài hòa!
Thấy Tiêu Bách không nói, Dinetsa nhất thời có chút lo lắng, nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn qua con chuột béo trên mặt đất kia bắt đầu ngáy, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc chán ghét áp chế chút lo lắng kia.
“Con chuột kia cũng là của ngươi, xem ra bạo động lúc trước cũng không thiếu phần của ngươi. Nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì, vì sao lại muốn dẫn chúng ta đi. Đương nhiên, mặc kệ ngươi có mục đích gì, ta cảnh cáo ngươi, chúng ta không phải người ngươi có thể động đến. Ngươi nếu thức thời, chờ chúng ta trở về đế đô, sẽ cho ngươi không ít lợi ích …” Một loạt những câu nói mang theo sự hùng hổ dọa người của kẻ bề trên, đáng tiếc lời này vào tai Tiêu Bách lại giống như không biết tốt xấu.
“Đừng đem danh hoàng thất của ngươi dùng với ta, nói cho ngươi biết, ông đây cóc sợ.” Tiêu Bách cười lạnh, vốn tưởng rằng công chúa này nhiều ít gì cũng có chút đầu óc, xem ra hắn vẫn quá xem trọng đám quý tộc bị cuộc sống xa hoa làm cho mục nát này.
Sắc mặt Dinetsa không khỏi khẽ biến, nàng cắn môi dưới tạm thời không lên tiếng. Dễ thấy, đây là lần đầu tiên nàng bị bộ xương này làm cho kinh ngạc đến nỗi không biết phải làm sao.
Trên mặt đất, ánh lửa lúc sáng lúc tối càng làm nổi bật sự âm trầm đáng sợ trên khuôn mặt xương khô của Tiêu Bách, Diferra bên cạnh bị dọa đến mức nhịn không được mà co rúm lại. Thấy được hành động của em trai, trong lòng Dinetsa căng thẳng, sau đó bình tĩnh đến bên cạnh Diferra, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu. Diferra ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nặng nề của chị mình, trong lòng đau xót, theo bản năng lên tiếng nói: “Chị…”
Trong lòng bi thương nhưng Dinetsa vẫn ra vẻ bình tĩnh gật gật đầu, chợt nhìn về phía Tiêu Bách: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, ngươi cũng đã biết ta là người của hoàng thất, vậy ngươi chắc cũng rõ phụ vương của ta là ai, chỉ cần ngươi hứa để chúng ta an toàn rời khỏi rừng rậm băng giá này, Dinetsa ta xin thề sẽ làm hết sức mình để đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi…”
Ánh mắt kiên định và chân thành, mặc dù Dinetsa ngoài mặt thề thốt dứt khoát nhưng trong lòng nàng vô cùng hồi hộp. Dễ nhận thấy, lời nói của cô nàng này có chút mánh khóe, bởi vì nàng ta thề cũng không có nói nước Lôi Vưu sẽ làm thế nào, mà là nói chính cô ta sẽ làm hết sức mình để đáp ứng yêu cầu của đối phương, nhưng nếu như đối phương yêu cầu quá mức, thì sẽ không nhất thiết phải đáp ứng.
Tiêu Bách vặn các khớp ngón tay, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Dinetsa: “Ngươi có chút thông minh, nhưng là… ngươi nói nhảm nhiều quá?!” Nghe cô nhóc này dong dài cả buổi, nên sự nhẫn nại của Tiêu Bách cũng đã đến cực hạn. Hắn vẫy tay một cái, hai xác ướp được hắn gọi từ không trung ra.
“Có vấn đề gì, đợi tôi cùng với em trai bàn bạc một chút rồi lại nói tiếp ~” đang nói, hai xác ướp đã không để Dinetsa giải thích liền kéo ra ngoài.
“A! Buông ra, buông!” Dinetsa hoảng sợ, liên tục giãy dụa, nhưng như thế nào cũng giãy không ra những cánh tay chắc như gọng kìm của xác ướp. Ra sức đạp hai chân, trên mặt đất hiện ra hai đường dài lộn xộn do kéo lê, ánh mắt của Diferra căng thẳng,
Không để ý tới nữ nhân đang bị kéo ra ngoài, lúc này Tiêu Bách mới chuyển tầm mắt lên người Diferra, sắc mặt khó chịu, cười một tiếng: “Tốt lắm, hiện tại im lặng, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Đương nhiên, nếu ngươi không phối hợp, ta không dám chắc nhóm tiểu đệ của ta có thể hay không hủy vài “bộ phận” ở trên người của chị ngươi đâu.”
Diferra chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất: “… Van cầu ngươi, đừng thương tốn… thương tổn chị tôi!” Âm thanh mang theo chút nức nở và sợ hãi.
“Câm miệng, nếu ngươi dám rơi một giọt nước mắt, có tin ông đây cũng quăng ngươi ra ngoài không.”
Ngữ khí ác liệt làm cho Diferra sợ tới mức run rẩy hai vai, trong chốc lát không dám lên tiếng.
Thấy vậy, giọng nói Tiêu Bách có chút thay đổi, ngay lập tức trở nên hòa ái dễ gần, đứng lên: “Ngoan, nói cho ta biết, vòng cổ ở trên cổ ngươi là từ đâu mà có?”
Diferra e dè cúi đầu, nén khóc mà nói: “Đây là bà nội cho tôi…”
“Hermira là gì của ngươi?!” Ánh mắt Tiêu Bách căng thẳng.
Nghe vậy, Diferra mờ mịt nhìn Tiêu Bách một cái, sau đó lắc lắc đầu.
“Ngươi…” Tiêu Bách há mồm định nói gì đó, cuối cùng ngẫm lại hỏi: “Vậy bà nội của ngươi tên là gì?”
“Tên?” Diferra sửng sốt, giật mình nghĩ đến bà nội ôn hòa thân thiện của mình, sự sợ hãi Tiêu Bách trong lòng giảm đi không ít: “ Karenna – Ferdi – Leblanc”
Ferdi- Leblanc
Đây chính là dòng họ của Hermira. Có lẽ Karenna kia chính là con cháu đời sau của Hermira… Ngọn lửa trong mắt ai kia bỗng sáng ngời, Tiêu bách kéo vạt áo của Diferra: “Hermira… À không, bà nội của ngươi bây giờ đang ở đâu?”
Đã cố khống chế cảm xúc kích động của chính mình, nhưng Tiêu Bách vẫn nhịn không được mà hưng phấn. Nghĩ đến mình khi còn sống, vì muốn vượt qua cấp pháp thần để đạt được tu vi cao nhất mà đi vào rừng rậm tử vong để tìm “kí©h thí©ɧ”, rồi đem toàn bộ gia sản đều để ở chỗ đồ đệ ‘Hermira – Ferdi – Leblanc’.
Vốn định sau mười năm sẽ trở lại lấy, nhưng trăm triệu lần Tiêu Bách cũng không ngờ được mình đã sống đến một trăm mười ba tuổi, vậy mà lại chết ở trong rừng rậm tử vong. Hơn nữa cũng không phải bị ma thú cấp thần hoặc là ai đó gϊếŧ chết, mà là do… BỆNH CHẾT!
Đúng vậy, chính là bị bệnh mà chết!
Vừa nghĩ tới cái chết mà mình đã trải qua, Tiêu Bách liền bực mình. Đường đường là một vong linh pháp sư cấp thần đệ nhất, cho dù bị Giáo Đình Quang Minh của đại lục đuổi gϊếŧ vẫn có thể sống tốt lành, thế mà tự nhiên lại chết ở trong rừng rậm tử vong, không ai hay biết.
Kỳ thật Tiêu Bách vẫn luôn cảm thấy cái chết của mình quá mức kì quái, nhưng khi nghĩ đến lại không thấy có manh mối gì. Đương nhiên, không nghĩ ra được, thì hắn cũng không ngại đổ trách nhiệm lên đầu Giáo Đình Quang Minh.
Dù sao nhóm nguyên lão của Giáo Đình nguyền rủa hắn sớm chết sớm siêu sinh sau lưng hắn không ít lần rồi, chuyện này Tiêu Bách cũng không muốn tốn hơi thừa lời nhắc đến.
Có lẽ bởi vì trước khi chết quá không cam lòng và oán niệm quá mạnh mẽ cho nên linh hồn hắn vẫn chưa thăng thiên, bám vào hài cốt của chính mình, cuối cùng – thành tinh!
Tuy rằng Tiêu Bách vô cùng không muốn dùng từ này để hình dung, nhưng cũng không tìm thấy từ ngữ thích hợp để hình dung lần “sống lại” thứ hai của mình.
Xem ra tai họa chung quy là muốn lưu lại ngàn năm…
Diferra bị biểu hiện khác thường của Tiêu Bách làm cho sợ hãi, cậu trợn tròn mắt, đôi môi run rẩy hết mở ra lại đóng vào, nói lắp bắp: “Lan, lan, lan…Lance, ta ta, ta… Bà nội, nội ở tại… Ở phía nam, lan, Lance… Trấn nhỏ…”
“Ha ha ha… Tốt, tốt lắm!”
—
Hết chương 22