“Anh… anh không sao chứ?”
Sau khi bị Lương Vĩnh Khang ôm chằm lấy, lăn đè xuống đất. Lúc này Trịnh Hoàng Yến mới giật mình nhìn lấy Lương Vĩnh Khang hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Hoàng Yến gần trong gang tấc, lại thấy trên mắt của cô sắp rơi xuống vài giọt nước mắt. Lương Vĩnh Khang nhất thời suy yếu nói: “Tôi… tôi sắp không xong rồi!”
Trông thấy Lương Vĩnh Khang suy yếu như vậy, tức thì Trịnh Hoàng Yến nhịn không được mà run rẩy nói: “Anh… anh làm sao lại ngu ngốc như vậy? Tôi… tôi không cần anh phải cứu tôi!”
Nói xong những lời này, Trịnh Hoàng Yến bỗng dưng òa lên bật khóc. Mà Lương Vĩnh Khang, mặc dù bộ dáng vô cùng nhợt nhạt, nhưng hắn vẫn nhìn cô mỉm cười, noi: “Tôi… tôi thật sự là không nỡ! Cô nhìn xem, cô còn trẻ lại còn xinh đẹp như vậy, nếu bị bắn chết không phải là rất đáng tiếc hay sao? Với lại, tôi thấy chết mà không cứu, trong lòng của tôi sẽ không được yên!”
“Anh… anh đúng là một tên ngốc! Tôi đã bao nhiêu lần làm khó dễ anh như vậy, anh còn lấy thân mình ra cứu tôi! Chẳng lẽ trong lòng anh không có một chút oán giận nào đối với tôi hay sao?” Nhìn thấy Lương Vĩnh Khang cho dù bị trúng đạn mà vẫn có thể suy nghĩ được như vậy, Trịnh Hoàng Yến nhất thời không kiềm giữ được, mà nói ra suy nghĩ trong lòng của cô.
Lúc này, Lương Vĩnh Khang đã rất suy yếu, hắn lắc đầu, cười khổ nói: “Những chuyện cũ đã qua rồi, cô cần gì phải nhắc lại làm chi? Với lại, tôi… tôi cứu cô cũng không phải là vì cô, mà tôi cứu cô chỉ đơn giản là trách nhiệm của một công dân tốt mà thôi! Nhưng mà… nhưng mà, tôi thật sự rất tiếc nuối… tôi… tôi còn rất nhiều nguyện vọng chưa có thể đạt được… vậy mà… vậy mà tôi sắp không xong rồi… có lẽ… có lẽ… cả đời này tôi cũng không thể thực hiện được ước nguyện của mình nữa rồi…”
Nhìn thấy hơi thở của Lương Vĩnh Khang càng lúc càng yếu, mà lời nói của hắn dường như cũng trở nên rất nặng nề. Trong lúc nhất thời, Trịnh Hoàng Yên không kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vàng lau đi nước mắt mà nhìn hắn, rồi nói: “Anh có ước nguyện gì chưa hoàn thành? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp cho anh?!”
Lương Vĩnh Khang vừa nghe xong lời này của cô, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sáng lên. Nhịp tim dường như cũng bắt đầu gia tốc.
Nhưng qua một lúc sau, hắn mới dám mở miệng ra nói: “Thật ra… thật ra là tôi từ trước đến giờ chưa được hôn môi con gái, nên là… nên là tôi muốn được thử một lần! Chỉ là, tôi… tôi bây giờ sắp chết rồi, không biết có còn cơ hội như vậy hay không?”
Trịnh Hoàng Yên nghe xong, tức thì khuôn mặt đỏ lên. Nhưng lời cô đã nói ra, lúc này nuốt lại có vẻ là hơi chút nhẫn tâm. Cô cố gắng cắn lấy môi mình, tỏ ra bình tĩnh nói: “Cái này… cái này tôi có thể giúp anh! Nhưng mà… nhưng mà anh phải nhắm mắt lại, thì… thì tôi mới giúp anh được?”
“Giúp… giúp tôi? Cô… cô làm sao có thể giúp tôi được? Chẳng lẽ… chẳng lẽ cô muốn kêu ai đó đến hôn tôi sao?” Trong lúc này, Lương Vĩnh Khang lại làm như không biết gì, đột nhiên vừa lo lắng, vừa mong chờ hô lên.
Mà Trịnh Hoàng Yên nghe qua một hồi, khuôn mặt càng thêm đỏ lên. Trong lòng của cô còn đang tự nghĩ: “Cái tên này thường ngày không phải đều rất thông minh hay sao? Thế nào bây giờ lại tỏ ra ngu ngốc như vậy? Không phải là vừa rồi hắn bị viên đạn bắn trúng chỗ dây thần kinh thông minh rồi đấy chứ?”
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình nợ Lương Vĩnh Khang quá nhiều. Chính vì thế, lúc này cô mới cúi thấp đầu xuống, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói: “Anh bây giờ hãy nhắm mắt lại đi, tôi sẽ giúp anh thực hiện ước nguyện của mình!”
Lương Vĩnh Khang lúc này rất muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng hắn nhìn thấy cánh môi của cô không ngừng run rẩy trước mặt, trái tim hắn nhất thời nhảy loạn lên, vội vàng đem hai mắt nhắm nghiền lại.
Mà thật ra, trong lòng của Trịnh Hoàng Yến lúc này cũng rất hoảng loạn. Cô từ trước đến nay chưa bao giờ có hành động thân mật nào như vậy đối với người khác phái cả. Cho dù trước đây cô cũng từng có qua bạn trai, nhưng tính cách của cô rất cô chấp và bảo thủ, cô muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho đên tân hôn giữa hai người. Chính vì thế, bạn trai của cô mới đòi chia tay với cô. Sau này, cô cũng không còn quen thêm bất kỳ một ai nữa.
Vì vậy, đây cũng chính là nụ hôn đầu tiên của cô.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không biết được những chuyện này. Sau khi cảm nhận được cánh môi ướŧ áŧ của cô bắt đầu chạm vào môi mình, hắn liền trực tiếp mở mắt ra. Mà lúc này, Trịnh Hoàng Yến vừa mới hôn xuống, hai mắt cũng đã nhắm nghiền lại. Khi cô muốn thu hồi nụ hôn của mình, bất chợt cô cảm thấy hai cánh môi của mình bị cái gì đó giữ chặt.
Đợi cho đến khi cô mở hai mắt ra nhìn lại, thì đã thấy được Lương Vĩnh Khang đang gặm lấy đôi môi của mình, nhấm nháp một cách vô cùng hứng thú. Cô nhất thời ngây người ra tại chỗ. Đợi đến khi cô kịp phản ứng lại, thì Lương Vĩnh Khang đã giả vờ ho lên khụ khụ mấy tiếng, rồi thản nhiên nói: “Tôi chưa từng hôn qua đôi môi nào ngọt ngào như vậy?! Quả nhiên nụ hôn của phụ nữ thật sự là rất dễ chịu!”
Nghe đế đây, cả khuôn mặt của Trịnh Hoàng Yến đều nóng bừng lên. Mà không hiểu sao, lúc này trái tim của cô cũng đập lên rộn ràng.
“Thì ra, hôn môi cũng dễ chịu như vậy?”
Ngay khi cái suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, cô liền vội vàng đem nó hất văng ra ngoài. Cô không thể nào hiểu nổi, tại sao mình lại có cái suy nghĩ khủng khϊếp đến như vậy? Nó hoàn toàn không phải là thứ mà trước đây cô từng nghĩ đến. Nếu không, cô đã không từ chối bạn trai mình, để rồi hai người lại phải chia tay, lại tặng nụ hôn đầu tiên của mình cho cái gã đáng ghét Lương Vĩnh Khang này.
Tuy rằng hắn đã hai lần cứu cô, nhưng mỗi lần nghĩ đến những hành động xấu hổ của hắn làm ra với mình, cô đã nhịn không được mà muốn cho hắn một viên đạn rồi. Chỉ là, lúc này cô không thể làm gì khác, chỉ có thể hy vọng hoàn thành được ước nguyện của hắn mà thôi. Dù sao, một người sắp chết như hắn cũng thật sự là rất đáng thương!
Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang lại không có nghĩ như vậy. Sau khi được nếm qua đôi môi ngọt ngào của cô, trong lòng của hắn chỉ có ý nghĩ muốn được lấy thêm một chút lợi nhuận nữa mà thôi.
Chính vì thế, hắn lúc này mới giả vờ ôm ngực ho lên một tiếng, sau đó bằng giọng nói yếu ớt đến không thể yếu ớt hơn, hắn đau khổ nói: “Tôi… tôi có phải là sắp chết rồi không? Ôi… tôi còn chưa có cưới vợ, sinh con. Vậy mà bây giờ tôi đã muốn chết rồi sao? Ôi… cuộc đời của tôi làm sao lại đáng thương đến như vậy?”
Nhìn thấy Lương Vĩnh Khang không ngừng ôm ngực kêu rên, Trịnh Hoàng Yến cũng nhịn không được mà hô lên: “Anh đừng sợ! Anh cố gắng chịu đựng một chút nữa đi, để tôi gọi nhân viên y tế đến kiểm tra cho anh!”
Nhưng khi Trịnh Hoàng Yến vừa nói xong câu này, Lương Vĩnh Khang liền vội vàng kéo tay cô lại, nói: “Không cần đâu! Tôi lúc trước cũng học qua một chút y thuật, tôi tự biết mình khó mà qua khỏi lần này! Cho nên, cô cũng không cần phải phí công gọi bác sĩ tới làm gì. Tôi… tôi chỉ còn lại một cái nguyện vọng duy nhất. Nhưng lúc này, tôi nghĩ là mình không thể nào thực hiện được nữa rồi!”
Vừa rồi vì quá gấp gáp, Trịnh Hoàng Yến cũng quên mất đội ngũ nhân viên y tế đã túc trực ở bên ngoài. Khi cô nhớ ra, thì đã bị Lương Vĩnh Khang ngăn lại. Lúc này, lại nghe hắn nói ra muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình, cô cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Được rồi, vậy anh hãy nói ra đi, nguyện vọng cuối cùng của anh là gì?”
Không biết là trong đầu của Lương Vĩnh Khang đang suy nghĩ cái gì, hắn đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, thấp giọng nói ra: “Là tôi… tôi muốn được sờ ngực con gái một lần! Cô… cô có thể giúp tôi hoàn thành ước nguyện này hay không?”
Nghe xong lời này của hắn, nhất thời Trịnh Hoàng Yến liền muốn nổi nóng. Cô không thể nào hiểu được, cái tên đáng ghét sắp chết này, làm sao trong đầu chỉ có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy. Chẳng lẽ, trong đầu của hắn có một chút đứng đắng nào hay sao?
Nhưng nghĩ qua một hồi, cô cũng không có phát tác ra ngoài, mà chỉ trừng mắt lên nhìn hắn một lúc. Sau đó, cô mới gật đầu nói: “Được, chỉ cần anh có thể còn sống trở về, thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh!”
Dù sao, hôn thì cũng bị hắn hôn rồi. Thậm chí, đến cả thân thể của cô cũng bị hắn nhìn thấy gần hết. Chỉ cần hắn có thể may mắn sống được, cô coi như đáp ứng một cái yêu cầu quá đáng này của hắn cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng lúc này, sau khi nghe xong lời hứa của cô, Lương Vĩnh Khang nhất thời nhịn không được mà nhảy cẫng lên, rôi vui mừng nói: “Ha ha ha, cô hứa rồi đấy nhé! Sau này cô không được nuốt lời đâu đấy?!”
Nhìn thấy động tác này của hắn, Trịnh Hoàng Yến nhất thời giật mình. Ngay sau đó, sắc mặt của cô liền sa sầm lại. Bởi vì, cô bây giờ đã nhìn ra, cái tên này thật sự cũng chẳng phải bị thương nghiêm trọng gì, vừa rồi, hắn chẳng qua là giả vờ để cho cô thương hại hắn, còn chiếm tiện nghi của cô.
Chỉ vừa nghĩ đến việc nụ hôn đầu tiên của mình cứ thế bị Lương Vĩnh Khang lừa gạt, đoạt đi, cô hận không thể đem hắn bắn thành cái sàng.
Chính vì thế, lúc này cô mới rút theo súng ở bên hông ra, chĩa thẳng về phía Lương Vĩnh Khang hô to: “Đồ khốn, anh có gan thì đứng lại đó! Tôi nhất định sẽ bắn chết anh!”
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là sau khi nhảy người lên, liền lập tức xoay người bỏ trốn. Mà đám cảnh sát lúc này cũng nhìn thấy được vết thương ở trên mông của Lương Vĩnh Khang. Hóa ra, vừa rồi viên đạn kia lại bắn trúng mông hắn. Thật sự, tên này cũng quá giảo hoạt đi!